Chương 239: Nhân nhượng
Chương 239: Nhân nhượngChương 239: Nhân nhượng
Sau khi người phụ nữ dẫn đầu nói xong, mấy người phụ nữ cũng khác lần lượt đi tới bày tỏ lòng biết ơn với bác sĩ, có thể nhìn ra, bọn họ đều rất nghiêm túc, sự chân thành trong mắt là không thể lừa dối.
Tên mập đứng trong góc, im lặng mở to mắt nhìn, hình như những người phụ nữ này chính là mẹ của các cô gái tối qua.
Trong xe có bốn cô gái, mà trước mặt đang có bốn người phụ nữ.
Số lượng người cũng trùng khớp.
"Bà Tần." Giang Thành đặt ly cà phê trong tay xuống, nghiêng đầu, lần đầu tiên nhìn thẳng vào những quý bà quyến rũ này: "Theo như quan sát của tôi về Viên Viên, cô ấy không giống như những gì bà đã nói."
Người phụ nữ dẫn đầu hơi ngây người ra một chút, một lúc sau mới ngập ngừng hỏi: "Bác sĩ Giang, cậu..."
"Có thể nhìn ra, mặc dù cô ấy biểu hiện ra là rất vui vẻ trong hộp đêm, nhưng đó chỉ là bề ngoài mà thôi, khi môi trường trở nên ồn ào hơn, cô ấy sẽ vô thức thực hiện những biểu cảm và cử động vi mô như cau mày và chỉnh lại kính." Giang Thành ngưng một chút, rồi lại tiếp tục nói: "Môi trường trong hộp đêm sẽ khiến cô ấy cảm thấy bất an."
"Cô ấy không thích ở đó, cô ấy chỉ đang cố gắng hòa nhập, cố gắng để khiến mình trông hòa đồng hơn."
"Điều cô ấy thực sự cần là bầu bạn." Giang Thành nói: "Cô ấy rất cô đơn."
Sắc mặt của người phụ nữ nhìn trong chốc lát trở nên cổ quái, sau đó ngẩng đầu lên mở miệng như muốn tranh luận điều gì, nhưng giây tiếp theo lại bị Giang Thành cắt ngang.
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt quý bà, lãnh đạm nói: "Một tuần ăn sáng với cô ấy hai đến ba lần không được coi là bầu bạn."
"Càng giống như bố thí hơn." Giọng điệu của Giang Thành bình tĩnh: "Cũng giống như một người qua đường vội vàng vứt đi một ít thức ăn thừa để đuổi những con chó hoang đi, chẳng qua chỉ là để tránh những quấy rầy phiền nhiễu không đáng có."
"Nhưng bà không phải là một người đi đường tầm thường, cô ấy cũng không phải là con chó hoang cầu xin lòng thương xót." Hắn dừng lại, một lúc sau mới nói: "Bà là mẹ của cô ấy."
Vẻ mặt của người phụ nữ càng trở nên tồi tệ hơn khi nghe những điều nàv: Bà ta đã quen với cuộc sống trong nhung lụa rồi, những ẩn dụ như bố thí, thức ăn thừa, chó hoang, quấy rầy... quá xa vời với bà, cũng chính vì xa với, mới càng chói tai hơn.
Nhưng cảm nhận của bà ta... hiển nhiên không nằm trong phạm vi suy xét của Giang Thành.
Trước ánh mắt của mấy người, Giang Thành quay đầu nhìn về phía một người phụ nữ khác: "Bà Lộ." Hắn bình tĩnh nói: "So với Viên Viên, tình hình của con gái bà có hơi phức tạp hơn một chút."
"Cô ấy quá nhạy cảm, bất kỳ sự thay đổi nào của môi trường bên ngoài đều có thể khiến cô ấy lo lắng và bồn chồn, cô ấy quen ngồi cùng một vị trí, đi cùng một con đường, chỉ uống một loại rượu."
"Khi ở ngoài môi trường quen thuộc, cô ấy trở nên cáu kỉnh và lo lắng hơn bình thường."
"Ngay cả một điều gì đó nhỏ nhặt như sự thay đổi địa vị của bạn bè cũng sẽ khiến cô ấy khó chịu một cách khó hiểu." Giang Thành nhìn sắc mặt người phụ nữ có vẻ hơi thay đổi, mới tiếp tục nói: "Thứ cô ấy thiếu là cảm giác an toàn."
"Hành vi này có thể bắt nguồn từ thời thơ ấu của cô, tôi đoán có thể đã có chuyện gì đó xảy ra xung quanh khi cô ấy còn rất nhỏ."
"Tiểu học." Giang Thành suy nghĩ một chút rồi nói: "Thậm chí còn sớm hơn nữa."
"Khi giao tiếp với tôi, cô ấy đã cố tình làm mờ ký ức của mình về khoảng thời gian này."
"Nhưng đối với những ký ức sớm hơn nữa thì lại nhớ rất rõ."
"Mất trí nhớ có chọn lọc." Giang Thành nói: "Người theo chủ nghĩa lý tưởng cực đoan và người mắc chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương sẽ có loại biểu hiện này."
Khác với biểu hiện của người phụ nữ đầu tiên, người phụ nữ bị Giang Thành nhìn gật đầu đồng ý với suy đoán của Giang Thành: "Lúc con bé 7 tuổi, tôi đã ly hôn với bố con bé, lúc đó chúng tôi vướng vào vụ kiện về việc phân chia tài sản công ty, nên thời gian đó không thể chăm sóc được cho con bé, đành phải tìm một trường nội trú cho con bé."
Đối với những chuyện quá khứ, người phụ nữ không có gì giấu diếm, ở đây ngoại trừ bác sĩ Giang, và một tên mập trông có vẻ giống như người quét dọn, ba người phụ nữ còn lại ở đây đều là bạn thân của nhau.
Đối với những bất hạnh trong quá khứ của mình, trong lòng bọn họ đều biết rõ. Hơn nữa... nhu cầu của mọi người đều là giống nhau.
Đầu là vì con gái.
Bởi vì ảnh hưởng của những bà mẹ, bốn cô gái cũng thành lập một nhóm nhỏ, tuy có gập ghềnh vấp ngã, nhưng mối quan hệ thì lại rất tốt.
Dựa vào điều kiện của người phụ nữ, ngôi trường mà bà tìm ban đầu cho con gái mình chắc chắn phải là một trường tư thục cao cấp, đắt tiền, nhưng không phải mọi thứ đều có thể giải quyết được bằng tiền.
Trong giai đoạn quan trọng phát triển tính cách khi cần sự đồng hành của bố mẹ nhất, cảm xúc của cô gái rơi vào khoảng trống, cô ấy có thể đã phải chịu những tổn thất về mặt tỉnh thần như bị bố mẹ bỏ rơi, hay trở thành gánh nặng.
Có thể tưởng tượng ra nỗi buồn và sự bất lực của cô gái lúc đó, nằm một mình trên giường, trốn dưới tấm chăn dày, thu mình thành một quả bóng nhỏ.
Trong mô tả của người phụ nữ cho Giang Thành, bà cho biết, con gái bà thường xuyên nổi nóng vô cớ, không bao giờ cho bà vào phòng, kết quả là hai người thường xuyên xảy ra tranh chấp.
Sau khi bảo mẫu giúp cô thu dọn quần áo vứt trên sàn, cô nhốt mình trong phòng cả ngày không ra ngoài.
Còn đối với các bác sĩ tâm lý tìm đến nhà thì lại càng không thể gặp.
Bởi vì chuyện kinh doanh làm ăn nên cô quen biết với Bì Nguyễn, từ đó dưới sự giới thiệu mãnh liệt của đối phương, nên đã tìm đến bác sĩ Giang, sự thật đã chứng minh con người Bì Nguyễn này khá đáng tin cậy.
Mặc dù hầu hết những người trong vòng tròn của mình đại đa số đều coi thường anh ta.
Sau đó, bác sĩ lần lượt giải thích quan điểm của mình cho hai người phụ nữ còn lại, trong phút chốc, bầu không khí trong phòng trở nên vi diệu.
Bác sĩ phân tích đâu ra đấy, ví dụ đưa ra cũng rã dễ hiểu, ít nhất là tên mập đã nghe hiểu, đôi mắt anh ta mở to, theo như phân tích của bác sĩ dường như đã đi vào trái tim của hết các cô gái.
Con gái của người phụ nữ dẫn đầu tên là Viên Viên, cô cảm thấy rất cô đơn vì thiếu người đồng hành bầu bạn.
Cô ấy có thói quen làm hài lòng tất cả những người cô ấy tiếp xúc, cố gắng hòa nhập vào cuộc sống của mọi người, mặc dù... cô ấy không thích kiểu sống này.
Cô chỉ là sợ ở một mình. Cô gái thứ hai tên là Thi Giai, bị bố mẹ bỏ rơi từ nhỏ nên cảm thấy vô cùng bất an.
Bất kỳ thay đổi nào trong cuộc sống cũng sẽ khiến cô ấy lo lắng và bất an, bao gồm việc thay đổi địa điểm sống, gặp gỡ những người mới và làm những việc mà cô ấy chưa từng làm trước đây.
Đối với cô, căn phòng của mình chính là vùng đất tịnh độ cuối cùng, là phần mở rộng của chiếc giường chật hẹp lạnh lẽo ở trường nội trú.
Bất cứ ai bước vào lãnh thổ của cô ấy cũng đều sẽ phá hủy cảm giác an toàn của cô.
Bảo mẫu giúp cô thu dọn quần áo vương vãi, là chưa có sự cho phép của cô đã xông vào, bao gồm cả bác sĩ tâm lý đã đến trước cửa phòng ngủ cũng vậy.
So với bọn họ, thì người thanh niên này có bề ngoài bảnh bao đã lựa chọn quán bar mà họ quen thuộc nhất cho lần gặp đầu tiên, tự gọi mình là Giang Phan An thay vì bác sĩ Giang này hiển nhiên là dễ thương hơn nhiều.
Hơn nữa điều đáng khen hơn nữa là hắn chỉ yêu... loại rượu duy nhất mà mình uống.
Hắn dường như đã quen với sự im lặng, sẽ không bao giờ nói trừ khi có ai đó nhắc đến chủ đề này.
Mặt mày lẳng lở, cư xử chừng mực.
Hắn ngồi một mình trong góc, đôi mắt xa xăm và mờ mịt, chiếc cốc trong tay khẽ run lên, ánh sáng phản chiếu từ rượu vang đỏ nhạt cắt khuôn mặt xinh đẹp say xỉn của các cô gái thành từng mảnh.