Chương 240: Nút thắt trong lòng
Chương 240: Nút thắt trong lòngChương 240: Nút thắt trong lòng
"Anh Giang." Giọng nói rụt rè của cô gái vang lên, tên cô là Nam Cẩn, không giống như những người khác, rượu dường như có tác động rất hạn chế đối với cô.
Ngay cả bản thân cô cũng không thể nhớ nổi đây là ly rượu thứ bao nhiêu rồi.
Cô cũng là người duy nhất trong số mấy người gọi Giang Thành là anh Giang, thay vì những cái tên linh tỉnh ngẫu nhiên khác như "Giang Phan An""cái người kia""soái ca","tiểu khả ái"...
Vài giây sau, Giang Thành mới chậm rãi dời tầm mắt nhìn cô.
Khuôn mặt Nam Cẩm ẩn trong bóng tối dường như càng đỏ hơn, nhưng cô vẫn lấy hết can đảm, dùng giọng bình tĩnh nhất có thể hỏi: "Anh Giang, anh... đang nghĩ gì vậy?"
Ánh sáng sắc màu tràn ngập thỉnh thoảng chảy vào trong mắt cô, cô có một đôi mắt rất đẹp, giống hệt mẹ cô.
Nhưng không giống như vẻ mặt cứng rắn và lạnh lùng trong mắt đối phương, trong mắt cô ẩn chứa một cảm giác nhút nhát, mơ màng, giống như một con nai bị lạc.
Xa cách, phòng thủ, nhưng khiến người ta cảm thấy đáng yêu.
Một số người cho rằng rượu là chất độc, ngay cả khi pha với nước ngọt.
Nhưng đối với Nam Cẩn chỉ có "chất độc" như vậy mới có thể khiến cô mở lòng.
Cô mắc phải một vấn đề tâm lý tương đối hiếm gặp.
Rối loạn nhân cách tránh né.
Đó là một loại rối loạn nhân cách được đặc trưng bởi sự ức chế xã hội toàn diện, cảm giác thiếu thốn và cực kỳ nhạy cảm với những đánh giá tiêu cực.
Tập hợp các vấn đề phát sinh có thể có tác động đáng kể đến hoạt động xã hội và nghề nghiệp của bệnh nhân.
Những bệnh nhân như vậy luôn cảm thấy mình thiếu kỹ năng xã hội, kém hấp dẫn và thiệt thòi về mọi mặt, do đó quá nhạy cảm và có lòng tự trọng thấp.
Lòng tự trọng thấp, kết hợp với sự nhạy cảm quá mức và sợ bị người khác từ chối, khiến bệnh nhân đặc biệt khó chủ động và thiết lập mối quan hệ thân thiết với người khác.
Loại bệnh nhân này thường bắt đầu tỏ ra nhút nhát, cô lập, sợ gặp người lạ và hoảng sợ không thể giải thích được trước những điều lạ hoặc âm thanh lạ đột ngột, rất khác so với các bạn cùng trang lứa thời thơ ấu.
Khác với bà Tần, người quá tập trung vào công việc đến mức phớt lờ cảm xúc của con gái, mẹ Nam Cẩn lại là người "tỉ mỉ từng li từng tí", quan tâm đến con gái.
Bà thậm chí còn từ bỏ vị trí điều hành công ty vì con gái và trở thành người mẹ toàn thời gian ở nhà.
Lo mọi việc từ ba bữa một ngày cho đến ăn mặc, học tập, sở thích, cách cư xử, thói quen của con gái, ...
Bà đang cố gắng hết sức để biến con gái mình thành một món đồ thủ công hoàn hảo nhất thế giới.
Cho dù là thành tích học tập, khiêu vũ, hội họa, piano... những chuyện này Nam Cẩn đầu là người giỏi nhất trong số các bạn cùng lứa.
Đối lập hoàn toàn với sự hào hứng, vui sướng khi ngồi ở hàng ghế đầu nhìn con gái bước lên bục vinh quang, phản chiếu trong ánh đèn sân khấu là khuôn mặt thanh tú nhưng lãnh đạm của Nam Cẩn.
Thay vì nói rằng mẹ cô yêu cô, thì càng giống thích ... thao túng cô hơn.
Thao túng cô chạy tới một cuộc sống "hoàn hảo" không thuộc về mình.
Mẹ ... chỉ đang dùng chính mình để bù đắp những nuối tiếc của bà mà thôi.
Từ rất lâu từ khi người mẹ còn chưa tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, đã có ước mơ trở thành diễn viên.
Bà rất mong một ngày được xuất hiện trên màn ảnh, thể hiện bản thân tốt nhất của mình trước mặt mọi người.
Nhưng sau khi giấc mơ này bị hiện thực nghiền nát, bà đã đúc nó lên người mình.
Cô không biết liệu mẹ cô có nhìn thấy hình bóng quá khứ của bà trong chính mình hay không.
Nhưng cô biết rất rõ một điều, dựa theo tính cách của mẹ, cho dù bà không nhìn thấy bóng dáng quá khứ của mình trên người, thì... bà cũng sẽ cắt bỏ hình bóng của chính mình, dán nó lên người mình.
Mạnh mẽ... là ấn tượng trực quan nhất của cô về mẹ mình. Bà nói là nhất định phải làm, bà thích và muốn có được, thì nhất định phải lấy được trong tay, mà những gì bà yêu cầu bản thân làm, cũng buộc phải làm được.
Chỉ có như vậy, mẹ mới yêu cô như thường ngày.
Bà chỉ yêu... bản thân rạng rỡ kia thôi.
"Vịt con xấu xí" rũ bỏ mọi thành tích và hào quang, là không xứng đáng với tình yêu thương của mẹ.
Chính áp lực và lo lắng cao độ kéo dài đã khiến cô, vốn rất ưu tú, nhưng lại thường xuyên rơi vào vòng luẩn quẩn, nghỉ ngờ bản thân.
Lời động viên mãnh liệt của mẹ vang lên như tiếng còi báo tử bên tai cô.
Đang chỉ trích cô, tại sao không giỏi hơn một chút chút nữa thôi...
Chỉ cần cô giỏi hơn một chút nữa thôi, cô sẽ có thể tiến gần hơn một bước tới ước mơ của mẹ mình rồi.
Nhưng... đó là giấc mơ của mẹ, không phải của cô.
Cô không có hứng thú, thậm chí là sợ hãi khi thể hiện mình trên màn ảnh.
Đối với cô, những tài liệu nhàm chán, những ký tự số khắt khe, những tài liệu hóa học lạnh lùng mới hấp dẫn cô hơn.
Cô chỉ muốn làm một người bình thường, không ồn ào cũng không khoa trương, ẩn mình ở hậu trường, sống một cuộc sống bình lặng một mình, bên người mình yêu và cũng yêu mình.
Bị anh Giang trong mắt nhìn, Nam Cẩn càng cảm thấy bất an, sự im lặng của đối phương khiến cô băn khoăn không biết lời mình nói có phù hợp hay không, hay là... cô đang tự trách mình đã làm gián đoạn suy nghĩ của hắn.
"Tỉnh."
Một tiếng va chạm giòn tan vang lên, rượu vang đỏ nhạt trong ly rượu gợn sóng, bị ánh sáng khúc xạ, giống như máu.
Trước khi Nam Cẩn kịp nhận ra, Giang Thành đã đưa tay chạm nhẹ vào ly rượu trong tay cô.
"Anh Giang..."
Nam Cẩn hơi ngây người ra, khi phản ứng lại liền hoảng sợ như một đứa trẻ làm sai chuyện gì, mặc dù không biết tại sao.
Nhưng vào lúc này, cô quả thực đã nghĩ như vậy. Marquez vì muốn nhặt lon Coke, sau này anh ta mới nhận ra nhưng không thể tự chủ được.
Giang Thành nhấp một ngụm rượu, sau đó ôm ly rượu ngồi trên ghế sô pha, khí tức xung quanh không hợp với nơi này.
"Tôi đang đợi người." Hắn nói.
Vì ánh sáng nên cô chỉ có thể nhìn rõ đôi mắt của hắn.
Ở đây ồn ào náo nhiệt đến mức không thể kiểm soát được, nhưng nhìn vào ánh mắt của người đàn ông trước mặt, cô thực sự có một ý nghĩ kỳ lạ, dường như... mọi âm thanh ồn ào đều kết thúc ở đây.
Nó giống như một gáo nước sôi đổ vào tảng băng trôi.
Hơn nữa... rõ ràng là mình đang đứng, còn anh Giang thì đang ngồi trên ghế sofa, lẽ ra phải là hắn ngẩng cao đầu nhìn mình, nhưng cuối cùng lại giống như mình đang ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn chỉ ngồi đó, trông lạc lõng với mọi người ở đây.
Rõ ràng cách đây không lâu hắn còn đang hưng phấn uống rượu cùng mấy người, nhưng giây tiếp theo liền đột nhiên im lặng, một mình cố thủ trong góc, giống như một con rắn độc nhiều màu sắc.
Sau khi cất đi những chiếc răng nanh, thì lặng lẽ chờ đợi đợt con mồi tiếp theo tới.
"Bạn như thế nào?" Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại nói ra như thế.
Nhưng cô vừa dứt lời liền hoảng sợ, bọn họ mới quen nhau có mấy ngày, xem ra hỏi một câu thân mật như vậy có hơi vượt quá...
Một giây tiếp theo, cô nhìn thấy người đàn ông trước mặt lật ngược chiếc ly rượu rỗng trên bàn đá cẩm thạch, tạo thành một đường đẹp đẽ trong không khí bằng ngón tay mảnh khảnh.
"Tôi đang đợi một người nguyện ý cùng tôi uống ly rượu này." Giang Thành ngước mắt trả lời: "Cô Nam Cẩn."