Chương 243: Sợ
Chương 243: SợChương 243: Sợ
"Aj2"
"Chính là... chính là cô gái đó." Bì Nguyễn cười khúc khích như đang chiếm đoạt công lao: "Nói ra cũng thật trùng hợp, em lại có một vài người bạn làm ăn ở Đế Đô, em đã nhờ bọn họ giúp tìm ở quanh đó, kết quả không ngờ, đúng là đã tìm thấy thật."
Hồi lâu không nghe được câu trả lời của Giang Thành, Bì Nguyễn lập tức cảm thấy áy náy khen ngợi: "Nhưng xét đến cùng thì người quyết định cuối cùng là bác sĩ Giang, cô gái đó quả thực là đang học đại học, sinh viên khoa học tự nhiên, thường xin nghỉ phép về sớm, không sống ở nơi do trường sắp xếp, hơn nữa cũng không ở ký túc xá công cộng, các bạn cùng lớp xung quanh không biết nhiều về cô ấy."
"Đúng rồi, cô ấy tên là Hạ Manh." Bì Nguyễn thở dài bổ sung.
"Người bạn kia của cậu hiện tại đang ở đâu?" Giọng nói của Giang Thành lạnh lùng, dường như không có chút vui vẻ nào.
"Em đã bảo anh ấy lập tức trở về Dong Thành rồi, bây giờ chắc là sắp xuống máy bay rồi." Bì Nguyễn suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Anh ấy sẽ đến chỗ em trước, sau đó em sẽ đưa anh ấy đến văn phòng của anh, cần biết chỉ tiết anh cứ hỏi anh ấy..."
"Anh ta biết địa chỉ công ty của cậu sao?" Giang Thành đột nhiên ngắt lời.
"Biết chứ." Bì Nguyễn vô thức trả lời.
Nhưng ngay sau đó anh ta mới nhận ra hôm nay bác sĩ Giang có chuyện gì vậy, mặc dù bình thường cũng không được bình thường cho lắm, nhưng hôm nay có vẻ kỳ quái hơn.
Một lúc lâu sau, giọng nói của Giang Thành mới chậm rãi vang lên: "Tính toán thời gian anh ta xuống máy bay, gọi điện cho anh ta, bảo trực tiếp đến gặp tôi."
Bì Nguyễn chớp chớp mắt: "Bác sĩ Giang, vậy em..."
"Tranh thủ thời gian rời khỏi công ty, dùng giấy tờ tùy thân dự phòng để đặt phòng ở một khách sạn xa xôi một chút, không được mang theo điện thoại di động, thanh toán bằng tiền mặt, đừng lái xe, tự mình bắt taxi đi." Hắn ngưng một chút, rồi tiếp tục nói: "6 giờ chiều, dùng điện thoại của của khách sạn gọi cho tôi, đổ chuông 4 lần, rồi sau đó cúp máy, tôi sẽ liên lạc lại cho cậu."
"Nếu như trong vòng 5 phút không nhận được cuộc gọi của tôi, hãy rời khỏi khách sạn ngay lập tức, đến thẳng đồn cảnh sát, sử dụng hết các mối quan hệ của cậu, xin được bảo vệ."
Sở dĩ Bì Nguyễn có thể sống được cuộc sống như ngày hôm nay là không thể thiếu công lao của Giang Thành, cho nên anh ta gần như vô thức thực hiện theo những lời bác sĩ Giang nói, bởi vì đầu óc của anh ta quả thực không bằng người khác, cho nên rất ít khi hỏi tại sao.
Nhưng dựa trên sự hiểu biết của anh ta về bác sĩ Giang, cũng như cách mô tả và giọng điệu của hắn, anh ta kết luận rằng vấn đề này chắc chắn không phải là chuyện nhỏ và thậm chí còn đe dọa đến sự an toàn cá nhân của mình.
"Em hiểu rồi, bác sĩ Giang."
Trước khi cúp điện thoại, Bì Nguyễn nghe được giọng nói cuối cùng của bác sĩ Giang phát ra từ trong điện thoại: "Nói với bạn của cậu, tôi tên là Hách Soái."
Sau khi Giang Thành để điện thoại xuống, tên mập trợn to hai mắt đi tới: "Bác sĩ." Anh ta nuốt nước bọt, thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì à?"
Giống như cảm giác của Bì Nguyễn, anh ta cũng hiếm khi nhìn thấy bác sĩ như thế này.
Đặc biệt... bác sĩ lại nhắc đến cái tên Hách Soái.
Trong ấn tượng của tên mập, bác sĩ chỉ dùng cái tên này trong ác mộng.
"Anh mập." Giang Thành đột nhiên lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của anh ta: "Lát nữa sẽ có một người bạn tới gặp tôi, anh ra ngoài đi đâu đấy đi, đi chợ cũng được, nếu tôi không gọi thì anh đừng quay về."
"Được rồi, bác sĩ."
Đúng lúc tên mập đang định thay quần áo đi dạo theo chỉ dẫn của bác sĩ, giọng nói của Giang Thành vang lên sau lưng anh ta: "Anh mập." Hắn đột nhiên nói.
Tên mập khó hiểu quay đầu lại.
"Hãy cơ trí một chút."
Sau khi tên mập xách làn rau rời đi, Giang Thành lặng lẽ ngồi ở bàn làm việc, dựa lưng vào ghế, đầu tiên nhìn đồng hồ trên tường một lúc, sau đó cầm điện thoại lên gõ gì đó.
Ánh sáng từ cửa sổ phản chiếu vào phòng dần dần mạnh hơn, ánh sáng yếu ớt lúc sáng sớm đã biến mất, Giang Thành hơi nheo mắt, tựa như đang nhắm mắt tập trung. hay nặng nề, sau đó là tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Người đến có vẻ là một người rất hiền lành, nhịp điệu nhanh nhẹn, gõ cửa với cường độ vừa phải.
"Mời vào."
Cửa không khóa, vừa đẩy ra, một mảng nắng ập vào, nhưng giây tiếp theo, ánh nắng trên sàn đã bị một bóng người xinh đẹp bước vào giẫm nát.
Gió thổi dọc theo cửa, chiếc váy kiểu bohemian tung bay trong gió, bộc lộ sự nhanh nhẹn trong vui tươi, cô gái đội chiếc mũ rơm đi biển có thắt nơ đen.
Sau khi nâng chiếc cằm thanh tú lên, một khuôn mặt vô cùng thuần khiết lộ ra.
"Anh Hách." Trần Hiểu Manh cười nói: "Đã lâu không gặp!"
Theo sau Trần Hiểu Manh là một người đàn ông trung niên lớn tuổi, tóc bạc ở thái dương, đôi mắt sắc bén, chỉ cần đứng đó là đã có khí chất mạnh mẽ.
Dưới sự chỉ dẫn của ông ta, hai thanh niên từ sau cửa đi vào bắt đầu lục soát khắp nơi, cho đến khi từ trên tầng đi xuống với một bộ quần áo rách nát trên tay.
Đó là một bộ đồ lao động cỡ lớn.
Của tên mập.
Trần Hiểu Manh chỉ nhìn thoáng qua rồi gật đầu với người đàn ông, sau đó hai thanh niên một người bỏ lại phía sau, người còn lại cầm quần áo đi qua cửa.
Xem ra, bọn họ không chỉ có những người này, ngoài cửa còn có những người khác, hiện tại phỏng chừng đang đi tìm tên mập.
Từ đầu đến cuối, Giang Thành vẫn không hề nhúc nhích, điện thoại để ở góc bàn.
Hắn bị người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm, ánh mắt như có như không đó khiến hắn hiểu rằng người đàn ông trung niên này có lẽ không phải là một nhân vật dễ gần.
Trần Hiểu Manh không khách sáo tựa vào bàn làm việc của Giang Thành, nheo mắt lộ ra hai cái răng hổ nhỏ ở khóe miệng, cố ý làm ra vẻ khoa trương hỏi: "Bị tôi tìm thấy rồi, anh không sợ sao?"
"Sợ." Giang Thành lời nói ngắn gọn, đi vào trọng điểm.
Trần Hiểu Manh càng cười càng tươi hơn, khóe mắt hơi nhếch lên, diếnn như mêt con cáo đã thành câng trna âm mưu Ủa mình: "Anh dám dùng những người thiếu chuyên nghiệp như vậy đến tìm tôi, đây không giống với phong cách trộm gà của anh Hách lắm nhỉ."
Cô ta chậm rãi lấy ra một tờ giấy trải lên bàn, đó là bức chân dung Giang Thành đưa cho Bì Nguyễn, cô gái trong tranh thanh nhã và nhanh nhẹn, gần giống hệt Trần Hiểu Manh ngoài đời.
"Biết anh Hách thích kiểu ăn mặc như này, nên tôi mặc đến này." Cô ta cười nói.
Cô ta giả vờ tiếc nuối nhún nhún vai, giọng điệu vô cùng bất đắc dĩ nói: "Nhưng bây giờ anh đã rơi vào trong tay tôi rồi, kết cục mà... chỉ sợ sẽ không được đẹp cho lắm, anh nên chuẩn bị tinh thần đi."
Giang Thành giống như một quả bóng cao su xì hơi, dùng biểu cảm tôi đã cam chịu số phận rồi, cô muốn làm gì thì tùy, đáng thương nhìn Trần Hiểu Manh.
Nhìn vẻ mặt của Giang Thành như vậy, đối phương cảm thấy vô cùng hài lòng, thằng hầu trước mặt này đã không chỉ một lần uy hiếp mình trong ác mộng rồi.
Chưa nói đến việc trộm đồ, còn đánh mình.
Cô ta chống hai tay lên bàn, ngẩng đầu kiêu ngạo, sau đó cúi người nhìn chằm chằm vào mắt Giang Thành một cách trịch thượng.
"Vậy anh nghĩ tôi nên trừng phạt anh như thế nào đây?" Cô ta cười nham hiểm nói: "Anh Hách người đã làm sai?"
Giang Thành rất nghiêm túc suy nghĩ, đột nhiên như đã có một loại hạ quyết tâm nào đó, hắn cũng cúi người ngập ngừng nói, dùng giọng nói chỉ có hai người bọn họ nghe được: "Trên tầng không có giường, nhưng có một cái đệm, nếu cô không chê thì..."