Chương 244: Quà tặng
Chương 244: Quà tặngChương 244: Quà tặng
Nghe vậy, Trần Hiểu Manh sắc mặt tức giận, cô ta nghiến răng nghiến lợi chống lại ý muốn đâm chết hắn, cô ta lặn lội đường xá xa xôi đến tận đây không phải chỉ để giết hắn trút giận.
Dường như nghĩ ra điều gì đó, vẻ mặt cô ta lại tốt lên: "Đúng rồi." Cô ta tươi cười rạng rỡ, vỗ tay nói: "Xem lần này tôi mang quà gì đến cho anh đây."
Cô ta đón lấy chiếc túi được người đàn ông trung niên đưa cho, mở ra, lấy từng thứ bên trong ra đặt trước mặt Giang Thành.
Một cặp kìm có kích thước vừa phải.
Vài ngọn nến đỏ.
Ngoài ra còn có một chiếc roi da trông rất không thân thiện.
Cán roi đã mòn đến mức bong tróc và sáng bóng.
"Biết anh Hách thích những thứ này, bởi vì đi vội quá, cho nên chuẩn bị không được chu đáo, anh đừng để ý nhé." Cô ta chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, hỏi: "Anh xem... chúng ta nên bắt đầu từ cái nào trước đây?"
Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh không khỏi nhíu mày.
Anh ta là người đã thấy nha đầu này lớn lên, cũng biết cô ta có tính cách có thù ắt phải báo, nhưng điên cuồng đến mức này... vẫn là có hơi quá đáng rồi.
Người Bì Nguyễn cử đi theo dõi đã bị người của ông ta phát hiện, người này rõ ràng không có kinh nghiệm điều tra và phản trinh sát, lại là một thanh niên ngu ngốc chỉ biết dùng "vũ lực".
Đầu không cần bọn họ ra tay gì cả, mới dùng đến bộ não thôi đã khai ra hết rồi.
Không những vậy, còn vô cùng hợp tác công việc với bọn họ.
Theo lời khai của anh ta, doanh nhân tên Bì Nguyễn cũng được người khác ủy thác, trùng hợp là trên đường đến đây, người đàn ông này nhận được điện thoại của Bì Nguyễn, người này cho anh ta địa chỉ và bảo anh ta trực tiếp đến đây.
Có một người đàn ông tên Hách Soái đang đợi anh ta.
Sau khi nghe đến cái tên Hách Soái, Trần Hiểu Manh lập tức ra lệnh chuyển hướng, thay vì đến công ty tìm kiếm Bì Nguyễn, thì trực tiếp đến đây để tìm người đàn ông tên Hách Soái.
Hữn nữa đang tranad lúc vôi vă đỗ ve trước mâêt ca hàng †an hóa và mua vài món đồ chơi nhỏ.
Một chiếc kìm và vài cây nến.
Điều đáng nói là khi đi qua một đoạn đường tương đối hẻo lánh, Trần Hiểu Manh gặp phải một chiếc xe lừa đang kéo dưa và trái cây, Trần Hiểu Manh hét lên dừng lại, sau đó mua bằng được chiếc roi da với giá cao từ ông già đánh chiếc xe lừa.
Sau đó trên đường tới đây, Trần Hiểu Manh nắm chặt roi da, trong mắt thỉnh thoảng lóe lên một tia hung ác, dường như đang nghĩ đến một cảnh tượng thú vị nào đó.
Công bằng mà nói, ông ta có ấn tượng khá tốt với người thanh niên ngồi bên kia bàn, ít nhất hắn nhìn không giống một kẻ xấu xa, có lẽ hắn... không liên quan gì đến những người đó.
Hơn nữa nếu như là những người đó thì cách làm của bọn họ sẽ không bao giờ vụng về đến thế.
Như đang nhớ lại cảnh tượng nào đó trong trí nhớ, trong mắt người đàn ông trung niên hiện lên một tia sắc bén.
Sở dĩ ông ta đồng ý đi cùng cô gái này đến đây là vì lo lắng sẽ gặp phải những kẻ đó, đối với sự đáng sợ của bọn họ, người trung niên đã từng đích thân trải qua nỗi kinh hoàng khắc cốt ghi tâm.
"Cô Hạ Manh." Giang Thành ngồi thằng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi thấy chuyện này giữa chúng ta không cần thiết phải như vậy, cô suy nghĩ kỹ lại đi, sự hợp tác của chúng ta trong ác mộng khá hiệu quả, hơn nữa... tôi đã cứu cô rất nhiều lần." Hắn cau mày, đột nhiên dùng giọng điệu cân nhắc nói: "Tôi là ân nhân cứu mạng của cô đấy."
Trần Hiểu Manh lười cùng hắn nói nhảm nữa, cô ta trực tiếp ngả bải nói: "Trước đây anh đã lấy đồ của tôi, còn uy hiếp tôi, cho nên... anh cần phải bồi thường."
"Nếu như biết điều thì giao tất cả đồ vật tích lũy trong ác mộng ra." Trần Hiểu Manh hung ác nói: "Sau khi để cho tôi đánh một trận, tôi có thể cân nhắc tha cho anh."
Giang Thành vô tội dang hai tay: "Không có."
Trần Hiểu Manh sửng sốt, theo suy đoán của cô, người đàn ông tên Hách Soái này khá có năng lực và tàn nhẫn, chắc chắn hắn có rất nhiều thứ tốt trong tay.
"Không cớ?" Trần Hiểu Manh nhìn chằm chằm vào hắn, như muốn nhìn thấy sơ hở trong mắt hắn.
"4i lân cñnd không có " Giana Thành nói thêm. Cầm lấy chiếc roi, Trần Hiểu Manh duỗi ra, cười lạnh nói: "Xem ra anh nhất định phải chịu ít đau khổ mới chịu giao ra, đúng không."
Vừa dứt lời, người thanh niên vừa đi ra ngoài đã đẩy cửa bước vào, thì thầm điều gì đó vào tai người đàn ông trung niên.
Nói xong, người đàn ông trung niên đột nhiên mỉm cười, sau đó nhìn Giang Thành, dùng giọng điệu thăng trầm của thời gian nói: "Người bạn mập của cậu cũng được chúng tôi mời đến rồi."
Nói xong liếc nhìn người thanh niên bên cạnh, người thanh niên quay người rời đi, khi vào phòng lần nữa, trên tay cầm theo một làn rau quen thuộc.
Quai tre của chiếc làn đã bị gãy, xét theo dấu vết trên vết gãy thì chắc chắn trong quá trình giằng co, nó đã bị một lực rất lớn xé nát.
Người đàn ông trung niên cầm lấy chiếc làn, sau đó chậm rãi đi đến trước mặt Giang Thành, nhẹ nhàng đặt chiếc làn xuống giữa bàn.
"Anh bạn trẻ." Đôi mắt sắc bén như đại bàng mang đến cảm giác áp bức mãnh liệt, nhưng lại nói rất chậm rãi: "Nếu không muốn xảy ra chuyện gì với bạn mình, tôi khuyên cậu hãy hợp tác một chút."
Ngẩng đầu lên, Giang Thành đối mặt với núi áp lực, đối mặt với người khó nhằn nhất bên người Trần Hiểu Manh, một lúc sau, hắn đột nhiên nói: "Chú không cần phô trương thanh thế, tên mập không có trong tay các chú, anh ta chạy mất rồi."
Người đàn ông trung niên ánh mắt trầm lặng như biển, sự thăm dò của Giang Thành không gây ra gợn sóng nào, sau đó, người đàn ông trung niên đột nhiên mỉm cười: "Anh bạn trẻ, chúng ta có muốn đánh cược không?"
Ông ta mặc một bộ vest màu xám chì rất chính thống, cao khoảng 180cm, khóe môi dưới có một vết sẹo rõ ràng, chỉ đứng đó thôi cũng khiến người ta có cảm giác áp bức không thể lay chuyển.
Một góc của bộ đồ nằm ở cạnh bàn, những hình in ukiyo-e lộng lẫy trên lớp lót của bộ đồ lộ ra ở các nếp gấp.
Không đợi Giang Thành trả lời, người đàn ông trung niên lạnh lùng lên tiếng: "Một phút nữa, tôi sẽ cho cậu thấy lỗ tai của cậu ta."
Tư thế thản nhiên, khóe miệng hơi nhếch lên, đôi mắt điểm tĩnh nhưng không u ám... tất cả đều cho thấy trạng thái tỉnh thần của người đàn ông trung niên là vô cùng mạnh mẽ.
Những người như vậy... khả năng nói dối là rất thấp.
Ban ho hoăc là không nói đối: hoặc cho dù là eá. bon ho cñnd cấ nắng hết sức để biến những lời nói dối thành hiện thực.
"Chỉ còn có nửa phút thôi." Trần Hiểu Manh hai mắt nheo lại thành hình lưỡi liềm, rõ ràng tâm tình rất tốt, dựa vào trên bàn của Giang Thành, cơ thể dưới váy uốn cong quyến rũ.
"Chú Cung là rất hiếm khi ra tay đấy, lần này cũng coi như tên mập kia may mắn." Cô ta cười nói.
Vài giây sau, Giang Thành gật đầu: "Được."
Trần Hiểu Manh khóe môi mỉm cười.
Ngay cả ánh mắt của người đàn ông trung niên thường ngày điềm tĩnh cũng lộ ra một tia dao động, nhưng sau sự dao động ngắn ngủi đó, ánh mắt của ông ta nhìn về phía Giang Thành lại mang theo sự lạnh lùng.
"Tên mập kia sống ở đây với cậu, hơn nữa hai người còn cùng nhau vào ác mộng để tìm đường sống, chắc chắn mối quan hệ rất thân thiết." Giọng điệu của người đàn ông trung niên lạnh lùng hơn trước rất nhiều, ánh mắt cũng vậy: "Cậu thật sự không quan tâm đến sự sống chết của cậu ta sao?"
"Bản thân tôi còn không thể lo nổi rồi, còn quan tâm đến anh ta làm gì?" Giang Thành trợn mắt lên: "Tôi nuôi anh ta là để làm việc cho tôi, thay tôi dò đường trong ác mộng." Hắn lẩm bẩm nói: "Tôi có phải là bố anh ta đâu, không có trách nhiệm phải thực hiện nghĩa vụ với anh ta."