Chương 249: Tập kích
Chương 249: Tập kíchChương 249: Tập kích
"Cơ thể bọn họ sẽ bị tra tấn đến không còn nguyên vẹn, sau đó bị kéo lê trên mặt đất như những con chó chết, cuối cùng bị ném ra ngoài cửa, giống như một túi rác." Người đàn ông trung niên xắn tay áo lên, một vết sẹo gớm ghiếc như một con rết khổng lồ dần lộ ra: "Bọn họ sẽ bình yên vô sự trở về thế giới hiện thực, nhưng sau đó..."
Ông ta liếc nhìn vị trí cửa, màn đêm đã buông xuống: "Tất cả bọn họ đều sẽ suy sụp tinh thần, cuối cùng chọn cách kết liễu cuộc đời mình." Ông ta nói thêm: "Trước khi ác mộng tiếp theo ập đến."
Không thể tưởng tượng được rằng nỗi sợ hãi mà Đỏ Thẫm đã gây ra cho những người đó thậm chí còn vượt xa cả ác mộng.
Quay đầu lại, người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vào mắt Giang Thành, đôi mắt sắc bén như đại bàng dần dần lộ ra, tựa hồ... màn đêm đen chính là sân nhà của người đàn ông trung niên.
Giang Thành mấp máy môi: "Nhóm người cuối cùng thì sao?"
Người đàn ông trung niên hơi ngây người ra, đôi mắt sắc bén như đại bàng chợt nheo lại, một lúc sau mới nói: "Chàng trai trẻ, cậu mạnh hơn tôi nghĩ đấy."
"Trước đó chú nói còn có một số người, chứ không phải là một nhóm người khác." Giang Thành nói: "Việc này không phù hợp với thói quen ngôn ngữ của người phương Đông, cho nên cũng không khó đoán."
"Đúng vậy." Người đàn ông trung niên gật đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Giang Thành: "Cuối cùng còn có một nhóm người nhỏ, chiếm tỷ lệ rất nhỏ, nhỏ đến mức chúng ta lúc đầu gần như không để ý tới."
Người đàn ông trung niên hít một hơi thật sâu: "Bọn họ... sẽ được Đỏ Thẫm lựa chọn."
"Chấp nhận gia nhập bọn họ." Giang Thành gật đầu, cái này không hề khó đoán.
Trên thực tế, rất khó để tập hợp một nhóm kẻ điên mà không bị chú ý, nhưng trong ác mộng tập hợp những kẻ điên thì việc đó lại dễ dàng hơn nhiều.
Người đàn ông trung niên đột nhiên mỉm cười, một nụ cười không thể giải thích được mang theo một chút thê lương hiếm thấy: "Không, không chỉ thế." Ông ta nghiêng người về phía trước, nói với giọng khàn khàn: "Là bị chọn trúng ... để tập kích thế giới này."
Nghe vậy, tên mập thậm chí cả Giang Thành đều không khỏi sửng sốt, nhất là tên mập, hai chữ "tập kích" theo bản năng khiến anh ta cảm thấy sợ hãi.
Điều đáng sợ hơn nữa là nỗi sợ hãi này đến từ những điều chưa biết.
"Được rồi." Người đàn ông trung niên ngồi thằng dậy, nói với Giang Thành: "Chàng trai trẻ, tôi đã trả tiền đặt cọc cho cậu rồi, bây giờ đến lượt cậu cho tôi một câu trả lời."
Sau vài giây, Giang Thành gật đầu: "Chốt kèo."
Người đàn ông trung niên không có vẻ ngạc nhiên chút nào, chậm rãi đứng dậy, chỉnh lại bộ vest sau đó quay người bước ra ngoài: "Không cần liên lạc với tôi, khi nào đến lúc, tôi sẽ đến gặp cậu."
Khoảnh khắc bóng dáng anh ta chuẩn bị bước ra khỏi cửa, biến mất trong màn đêm, Giang Thành đột nhiên nói: "Chờ một chút."
Người đàn ông trung niên dừng bước.
"Nhiệm vụ còn chưa bắt đầu, làm sao mà các chú biết người của Đỏ Thẫm sẽ tham gia?"
Đối với Giang Thành mà nói, người đàn ông trung niên chắc là người mà mình có thể tiếp xúc được, có hiểu biết sâu sắc nhất về ác mộng, hắn không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để hiểu rõ ác mộng, bất kể thủ đoạn hèn hạ đến đâu.
"Việc này không nằm trong phạm vi đặt cọc." Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.
"Vậy tôi đổi một câu hỏi khác." Giang Thành không bị người trung niên dọa sợ, hắn có thể cảm giác được người trung niên này có lẽ sẽ không thích hắn, nhưng hiện tại, đã không có ý định giết hắn.
"Dựa vào đâu mà chú cho rằng tôi có thể cứu được cô ta? Hay là nói... dựa vào đâu mà dám tin tôi?"
Người đàn ông trung niên chậm rãi quay người lại, cách đó không xa là một dải đèn neon rộng lớn, sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố bị màn đêm vừa mới bắt đầu bao phủ, những ngôi nhà thắp sáng đường phố, còn có tiếng nấu nướng vang vọng xa xa.
Đối với những người trong ác mộng, một cuộc sống bình thường như vậy, đối với bọn họ những người ăn bữa hôm lo bữa mai cũng là khó với tới.
"Trực giác." Người đàn ông trung niên rất thản nhiên trả lời.
"Trực giác?" Giang Thành bật cười.
"Tôi có lý do của tôi, nhưng cậu không cần biết." Giọng điệu của người đàn ông trung niên không thể nói là cứng rắn, mà càng giống khí chất của Không nhằm vào ai cả, chỉ là đầu mối cho tất cả chúng sinh.
"Vậy chú không sợ tôi đối với Hạ Manh..."
"Cậu không dám." Người đàn ông trung niên cắt ngang lời nói của Giang Thành, trong mắt đột nhiên lóe lên một điều gì đó ẩn giấu trong bóng tối, một lúc sau, ông ta liếc nhìn tên mập đang lo lắng, bình tĩnh nói: "Nếu như nha đầu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ thái từng miếng thịt của anh ta ra,...
Trong đêm trời đổ cơn mưa rất lớn, gió thổi mạnh khiến những cánh cửa nhà và cửa sổ cũ kỹ phát ra âm thanh "cót-két-cót-két".
Giang Thành ngồi ở bàn làm việc.
Tên mập đang co ro một đống trên ghế sô pha, cằm tựa vào đầu gối, vẻ mặt lo lắng.
Anh ta muốn thuyết phục bác sĩ đừng lội vào vũng nước bùn này, nhưng đồng thời trong thâm tâm biết rằng lời nói của người đàn ông trung niên không chỉ là lời nói, nếu bác sĩ không làm theo những gì anh ta nói, cả hai đều sẽ gặp chuyện.
Năng lượng đằng sau anh ta là thứ mà bọn họ không thể chống lại được.
"Bác sĩ." Anh ta ngẩng đầu lên, ngập ngừng hỏi: "Anh nghĩ thế nào?"
"Bị
"ồ,"
"Nhưng không phải là vì tôi sợ bọn họ." Giang Thành thờ ơ gõ bàn phím: "Tôi có một số chuyện cần xác thực."
"Vậy anh hãy cẩn thận một chút" Tên mập nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Tôi có linh cảm, người đàn ông trung niên này thoạt nhìn không có vẻ đang nói dối, chỉ sợ Đỏ Thẫm còn đáng sợ hơn cả những gì ông ta nói."
"Còn có Hạ..." Anh ta đột nhiên ngưng lại.
"Hạ Manh." Giang Thành nhắc nhở.
"Đúng đúng, Hạ Manh." Tên mập vội vàng nói: "Cô ta cũng không phải thứ gì tốt đẹp, anh cũng phải đề phòng một chút." Suy nghĩ một chút, anh ta lại bổ sung thêm: "Đặc biệt là khi nhiệm vụ sắp kết thúc, lúc đó giá trị của anh đã không còn, rất có thể cô ta sẽ xử lí luôn cả anh, anh đừng quên trước đây cô ta đã làm những gì với chúng ta."
Giang Thành không để ý tới anh ta, hắn đang ở trên mạng tìm kiếm cái gì đó, nếu như lúc này tên mập tới xem, sẽ phát hiện một Iist danh sách Đó là một ảnh chụp màn hình được lấy từ một diễn đàn.
Bên trên chỉ chít dày đặc tên người, theo sau là thông tin, có khoảng hai mươi người, tất cả đều đã biến mất trong mấy tháng gần đây, hơn nữa... ở ngay trong Dung Thành nơi bản thân đang ở.
Trong đó có một cái tên là Hồ Yến cũng nằm bên trong.
Giang Thành hơi nheo mắt lại, không khỏi nhớ lại lời nữ cảnh sát và cảnh sát trẻ lái xe vô tình nói cách đây không lâu.
"Chị Vy" Viên cảnh sát xách chiếc túi nói: "Đội trưởng Liễu gọi điện bảo chúng ta hãy nhanh chóng tranh thủ thời gian, đêm qua lại có một người khác biến mất ở phía nam thành, trong đội không đủ nhân lực. “"
Lại...
Giây tiếp theo, hành vi thần bí và kỳ lạ của người đàn ông trung niên cũng hiện lên trong đầu Giang Thành.
"Không, còn hơn thế nữa." Vết sẹo trên môi người đàn ông trung niên ngày càng dữ tợn, ông ta nghiêng người về phía trước, khàn giọng nói: "Là bị chọn trúng... để tập kích thế giới này."
Như có một sự hiểu biết ngầm nào đó, viên cảnh sát và người đàn ông trung niên, hai giọng nói hoàn toàn không liên quan đột nhiên xuất hiện, sau đó quấn lấy nhau không thể cưỡng lại.
Giống như một cuộn chỉ bị mèo cào, càng ngày càng lộn xộn và phức tạp, cho đến khi... cuối cùng nó đột nhiên đứt gãy.
"Tập kích sao..." Giang Thành dựa lưng vào ghế, ánh mắt mơ hồ.