Chương 250: Lạnh lùng
Chương 250: Lạnh lùngChương 250: Lạnh lùng
Dưới màn đêm.
Trong một chiếc ô tô màu đen kín đáo trên đường phố.
"Xet—
Ngọn lửa bùng lên chiếu sáng một khuôn mặt có vết sẹo ở hàm dưới.
Đường nét khuôn mặt ba chiều sắc như dao rìu, đặc biệt là đôi mắt ẩn trong bóng tối.
Người đàn ông trung niên đánh một que diêm cán dài kiểu cũ rồi châm điếu thuốc lên môi.
"Xì xì-"
Sau khi hít một hơi thật sâu điếu thuốc giữa các ngón tay, người đàn ông trung niên vứt que diêm đã tắt, âm thanh của điếu thuốc cháy dữ dội ngày càng rõ ràng trong không gian nhỏ.
Ông ta tựa lưng vào ghế, ngồi một mình trong xe.
Trước mặt là một chiếc điện thoại di động màu đen trắng kiểu cũ.
Sau thời gian một điếu thuốc, người đàn ông trung niên lấy thẻ điện thoại từ túi trong của bộ vest ra, nhét vào chiếc điện thoại di động trước mặt.
Sau khi bật điện thoại lên, một loạt âm thanh khởi động đã lâu phát ra.
Cũng không cần phải lựa chọn, khi mở sổ địa chỉ ra, trong đó chỉ có một số điện thoại.
Số điện thoại lặng lẽ nằm đó, như thể... là một ông già đã nhiều năm không gặp sắp chết vậy.
Hít một hơi thật sâu, ông ta trực tiếp bấm số gọi.
Sau âm thanh dài chờ đợi, cuộc gọi cuối cùng cũng được kết nối.
"Cậu ấy đồng ý rồi." Người đàn ông trung niên không đợi đối phương lên tiếng, đã nói trước: "Người ở đó tôi cũng đã liên lạc rồi, tin là có bọn họ ở đây, tiểu thư sẽ không có vấn đề gì đâu."
"Phù-, phù-"
Bên kia điện thoại truyền đến từng đợt thở dữ dội, khiến người đàn ông trung niên khẽ cau mày, thậm chí có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trong hơi thở mang đến.
"Đã lâu rồi... chưa có ai như thế này xuất hiện." Phía bên kia cuối cùng cfñna truvần đến mêt diona nối. nhưng điểm khác biết là aiona nói đó lanh lùng đến bất thường, trong đó còn xen lẫn âm thanh của dòng điện "xèo xèo".
Giống như âm thanh hợp thành từ một hệ thống máy móc.
Đơn giản, lạnh lùng, không nghe ra chút cảm xúc nào.
"Đúng vậy." người đàn ông trung niên cung kính trả lời: "Theo thông tin chúng tôi nhận được, Đỏ Thẫm rất có hứng thú với cậu ấy, đã bắt đầu thử tiếp xúc với cậu ấy trong ác mộng rồi." Ông ta ngưng một chút: "Không chỉ một lần rồi."
"Nhưng xin ngài yên tâm, lần này chúng tôi đã chuẩn bị rất đầy đủ, tiểu thư cô..."
"Cung Triết." Người kia đột nhiên nói.
Biểu cảm của người đàn ông trung niên chợt cứng lại, vô thức ngồi thẳng dậy, giống như một vị tướng quân nghe lời dạy của hoàng đế trước khi ra trận.
Các cơ ở phần thân trên của ông ta hơi phồng lên, khiến bộ đồ bị kéo căng ra.
"Hãy để mắt tới người này." Giọng nói lạnh lùng tiếp tục vang lên: "Bằng mọi giá, bất luận thế nào cũng không thể để cậu ta bị Đỏ Thẫm ăn mòn, nếu như cần thiết..."
Vài giây sau, giọng nói lạnh lùng tựa như máy móc hợp thành này lần đầu tiên dao động: "Có thể từ bỏ Manh Manh."
Người đàn ông trung niên tên Cung Triết nghe vậy đồng tử chợt co lại, vô thức mở miệng định nói điều gì đó, nhưng người đối diện không cho ông ta cơ hội.
"Chúng ta không có thời gian nữa rồi." Đối phương thở dài: "Cũng không thể chịu được... tổn thất như vậy."
Người đàn ông trung niên cụp mắt xuống, một lúc sau mới gật đầu: "Tôi hiểu rồi." Giọng nói ông ta khàn khàn.
Không có lời tạm biệt nào, cuộc gọi kết thúc tại đây.
Sau khi tháo thẻ điện thoại ra, thế giới của người đàn ông trung niên lại trở nên yên tĩnh.
Ông ta ngồi một mình trong xe, từ sâu trong tâm trí hiện ra rất nhiều mảnh vỡ chứa đầy lửa và máu tươi.
Ông ta cũng là một trong những người sống sót sau vụ việc đó, cũng giống như người ở đầu bên kia của điện thoại.
Vừvâv chỉ eá ban ho mới biết đước nỗi kinh hoàng của những tên phải đối mặt.
Chậm rãi nâng cánh tay lên, chiếc tay áo lỏng lẻo thêu chỉ vàng trượt xuống cổ tay, để lộ một vết sẹo chạy dọc cổ tay xuống phía dưới, gớm ghiếc như một con rết.
Cơ bắp cẳng tay phồng lên khẽ run rẩy, vết sẹo giống như con rết dường như cũng trở nên sống động.
Rất ít người biết về quá khứ của ông ta, cũng như không ai biết rõ rằng vết sẹo trên người ông ta kéo dài từ đầu cổ tay đến tim, gần như sắp cắt đứt toàn bộ cơ thể ông.
"Vù...
"Vù..."
Một loạt tiếng rung của điện thoại di động làm gián đoạn dòng suy nghĩ của ông ta.
Tất nhiên đó không phải là chiếc điện thoại đen trắng đã tháo thẻ điện thoại đang nằm trong túi ông ta.
Ông ta lấy điện thoại di động ra, con số hiển thị trên đó hơi khiến ông có chút xúc động.
Vừa kết nối, còn chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy một giọng nói giận dữ vang lên: "Chú Cung, tên khốn nạn đó đâu rồi?"
"Cút ra cho tôi!"
Đây cũng là giọng nói của Hạ Manh, nhưng nghe có vẻ hơi không chân thật, chắc là không phải đang nói với mình, mà là với người xung quanh.
Mơ hồ còn có cả giọng nói của những người khác.
Người đàn ông trung niên không khỏi cười khổ, lúc rời đi đã đặc biệt nhốt Hạ Manh vào trong xe, sau đó dặn dò thuộc hạ trông chừng cô, đồng thời còn nhấn mạnh không được thả cô ra ngoài.
Nhưng nhìn vào kết quả thì quỷ nha đầu này vẫn lừa mở được cửa xe.
Tất nhiên, có nhiều khả năng là đã uy hiếp hơn.
Phản ứng đầu tiên của cô sau khi thoát khỏi rắc rối chắc chắn là đến và tìm cách trả thù chàng trai trẻ tên Giang Thành kia.
Đúng là oan gia mà...
Người đàn ông trung niên thở dài một hơi.
"Xem hôm nay cháu có lột da hắn, dùng gân của hắn làm dây nhảy không!" Hạ Manh hung ác chửi bới, từ khi gặp được người đàn ông tên Giang Thành này, cô liền bắt đầu xui xẻo. Sau khi bị chọc ghẹo hết lần này đến lần khác, mối thù này đã bị kết thành.
"Được rồi, được rồi." Người đàn ông trung niên khuyên giải nói: "Cháu hãy ở đó đợi chú, chú sẽ lập tức đến đó ngay, có chuyện muốn nói với cháu."
Sau khi cân nhắc một lúc, anh ta lại nói thêm với giọng nghiêm túc hơn: "Nơi đây không phải là địa bàn của chúng ta, nếu như cháu thực sự gây ra rắc rối lớn gì..."
"Bụp."
Bên kia đã cúp điện thoại.
Người đàn ông trung niên cầm điện thoại di động, gọi cũng không được, mà đặt xuống thì lại không nỡ, nhất thời biểu hiện có chút bối rối.
Cuối cùng, chiếc xe sang màu đen không mấy nổi bật này lái đi, nhấn ga và hòa vào dòng xe cộ bất tận
Chẳng mấy chốc, đèn hậu cũng không còn nhìn thấy được nữa. ...
"Bác sĩ." Tên mập ngồi trên sô pha, vươn cổ nhìn chằm chằm Giang Thành, thấp giọng khuyên nhủ: "Anh ăn từ từ thôi, không ai tranh giành với anh đâu."
Có lẽ bởi vì Giang Thành lại sắp tiến vào ác mộng, đặc biệt là trông có vẻ như còn sắp phải đối mặt với Đỏ Thẫm chưa biết kia, nên mỗi bữa ăn của tên mập đều chuẩn bị cho hắn như bữa ăn cuối cùng.
Dùng lời của tên mập nói, thì chính là lo trước khỏi hoạ, ai thiệt thòi cũng đều được ngoại trừ bác sĩ.
Bác sĩ cũng không khách sáo với anh ta,"cạch" một tiếng bẻ gãy một chân của con cua hoàng đế.
Sau đó ném nó cho tên mập.
"Bác sĩ." Tên mập ngượng ngùng cầm chân cua lên, không chịu ăn nhưng cũng không nớ đặt xuống: "Anh ăn trước đi, tôi... tôi lát nữa sẽ ăn sau."
Giang Thành nghỉ hoặc ngẩng đầu lên, trong miệng vẫn đang ngậm một con tôm, hàm hồ nói: "Ai bảo anh ăn?"
Tên mập ngây người ra, sau đó nhìn về phía chân cua trong tay.
"Tôi muốn anh bóc vỏ cho tôi." Giang Thành dùng giọng điệu lên bổng xuống trầm theo thói quen nói: "Như vậy tôi có thể ăn được nhanh hơn một chút."
Tân mân:" " Sau khi ăn xong, tên mập cũng chỉ dọn dẹp bát đĩa và nhà bếp qua loa, đối với văn phòng bừa bộn lộn xộn này anh ta thực sự không thể có tỉnh thần thu dọn.
Dù sao thì... liệu bác sĩ có thể sống sót trở về hay không cũng vẫn còn chưa biết.
"Bác sĩ." Tên mập vừa vẩy hết nước trong tay, vừa nói: "Người đó đã liên lạc với anh chưa?"