Chương 251: Xuất phát
Chương 251: Xuất phátChương 251: Xuất phát
Nhổ vỏ hải sản trong miệng ra, Giang Thành lấy khăn ướt lau tay rồi trả lời: "Vẫn chưa."
Tên mập lộ ra vẻ mặt lo lắng, chân cua trong tay không còn thơm ngon nữa, anh ta lưu luyến không nỡ đặt chân cua xuống, ánh mắt nhìn bác sĩ như đang đi thăm mộ.
"Bác sĩ." Giọng điệu của tên mập rất buồn bã, anh ta do dự một lúc lâu, sau đó vẫn lên tiếng: "Đã ba ngày rồi đấy, sao vẫn không có một chút tin tức nào, có phải là không đi nữa rồi không?"
"Chậc." Giang Thành ngẩng đầu lên, đầu tiên là cau mày, sau đó nhìn chằm chằm khuôn mặt to lớn của tên mập, như bất ngờ nhận ra hỏi: "Sao tôi cảm thấy anh còn có chút tiếc nuối nhỉ?"
"Anh mập." Giang Thành nghiêng cổ nhắc nhở anh ta: "Mặc dù tôi là cô nhi, nhưng cho dù tôi có không trở về, thì anh cũng không thể nào thừa kế được tài sản của tôi."
Hắn hơi ngưng lại một chút, giọng nói cũng bắt đầu lớn hơn: "Tôi khuyên anh nên sớm từ bỏ ý định này đi!"
Biểu cảm của tên mập trông như sắp khóc.
Tuy rằng cá nhân đều biết đầu óc của bác sĩ có vấn đề, nhưng đã đến bước này rồi, mà vẫn còn nghĩ đến việc phân chia tài sản thừa kế, tên mập cảm thấy bác sĩ ít nhiều có chút thật xuất sắc.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là bác sĩ cũng chả có tài sản gì.
"Bác sĩ, anh mau ngậm miệng lại đi." Tên mập nói: "Tôi đây là đang quan tâm anh, lo lắng lần này sẽ không có người ở bên cạnh giúp đỡ."
"Ai nói lần này tôi tự mình đi?" Giang Thành phồng mồm trợn má hỏi.
"Hạ Manh cũng có thể coi là đồng đội sao?" Tên mập nuốt nước miếng một cái, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó hiểu nhìn Giang Thành: "Bác sĩ, tôi có một câu có thể anh sẽ không muốn nghe cho lắm, anh có tin là, cô ta còn muốn giết anh hơn cả quỷ không?"
Ngẩng đầu lên, Giang Thành vô cùng tự nhiên nói: "Không phải còn có anh sao?"
"Tôi?"
"Đúng vậy." Giang Thành nheo hai mắt lại: "Anh không đi cùng với tôi à? Làm sao anh có thể yên tâm để tôi một mình."
Sau khi ngây người ra một lát, tên mập đột nhiên phản ứng lại, buột miệng nói: "Tôi đi cái đầu anh!"
Nhưng những thứ này ở trong mắt Giang Thành đều là vô dụng, hắn chỉ dùng có mấy câu đã thuyết phục được tên mập, hơn nữa còn dẫn ra mấy cái ví dụ rất tiêu biểu.
Ví dụ như, nếu như mình không có ở nhà, tên mập cũng rất có khả năng bị cuốn vào trong ác mộng, sau đó bị quỷ bắt đi rồi bẻ gãy cổ, hoặc là đánh gãy tứ chỉ và treo lên, để dùng làm linh vật gì đó.
Tên mập nghe đến sắc mặt tái nhợt, quan trọng nhất là những chuyện này đúng là rất có khả năng xảy ra.
Anh ta là một người trong lòng biết rất rõ, cũng cực kì hiểu rõ định vị của mình, anh ta có thể sống đến bây giờ, đều là nhờ vào cái đùi lớn bác sĩ, mặc dù cái đùi lớn này rất hay nói linh tỉnh, nhưng ít nhất cho đến nay, vẫn rất đáng tin cậy.
"Bác sĩ." Tên mập liếm liếm môi, dùng ánh mắt rất đáng tin cậy nhìn Giang Thành, trầm giọng nói: "Vừa rồi có thể là trong quá trình trao đổi của chúng ta đã có một chút vấn đề, thật ra kế hoạch ngay từ ban đầu của tôi là đi cùng với anh."
Anh ta hơi dừng lại: "Bởi vì tôi không yên tâm để anh một mình."
"Là vậy à..." Giang Thành gật gù, lộ ra vẻ chợt hiểu ra: "Vậy sao tôi lại nghe nói anh lợi dụng lúc đi mua thức ăn để đến hỏi thăm bà chủ quán bánh ngọt bên cạnh là phòng làm việc này của tôi là thuê, hay là mua, còn hỏi về những chuyện như tiền điện nước các kiểu?"
Tên mập ngây người ra một chút, giây tiếp theo đột nhiên lớn tiếng nói: "Đồn thổi! Đây... đây hoàn toàn chỉ là là lời đồn thổi!"
Anh ta trông rất kích động, đến phần cổ cũng đỏ bừng: "Bác sĩ, tôi là người như thế nào anh còn không biết rõ sao? Tôi..."
"Được rồi, tôi không muốn nghe." Giang Thành uống nốt ngụm cháo hải sản cuối cùng, nheo mắt lại, lấy một tờ khăn giấy ướt ra lau miệng trước, sau đó lau tay, rồi đứng dậy.
"Anh mập, anh chắc là anh hiểu tôi." Giang Thành thở ra, dùng giọng điệu thần bí nói: "Những người đẹp xung quanh đây trong phạm vi trăm mét ... làm gì có ai không nhớ nhung tới tôi?"
Nhưng cái gì phải đến thì vẫn sẽ đến, mấy ngày sau đó, vào buổi chiều ngày thứ tư sau khi người đàn ông trung niên rời đi.
Thời tiết vẫn trong sáng và đẹp đế như mọi khi, buổi sáng Giang Thành vẫn còn tiếp đón một người phụ nữ trông rất thú vị khoảng trên dưới 30 tuổi, hai người trò chuyện rất vui vẻ, sau đó bác sĩ còn mời cô lên tầng Tên mập thì ngồi xổm trên ghế xem video sinh tồn trên điện thoại di động, một lúc sau thì đi chợ mua thức ăn.
Kể từ sau khi biết bác sĩ sẽ đưa mình cùng vào trong nhiệm vụ, tên mập càng có động lực học hỏi và tiếp thu những điều mới mẻ hơn, thói quen buổi sáng của anh ta là xem các video về sinh tồn nơi hoang dã.
Buổi chiều đọc cuốn Sherlock Holmes mua ở một quầy hàng trên phố.
Sau bữa tối một tiếng thì ra ngoài chạy bộ, và trở về nhà khi trời nhá nhem tối, rồi dùng máy tính của bác sĩ để xem phim kinh dị rèn luyện lòng dũng cảm.
Để đạt được hiệu quả, anh ta thường xem một mình, có đôi khi thực sự không chịu nổi nữa, liền bỏ giữa chừng, xem vài tập Anh em Hải Nhĩ để điều tiết lại một chút.
Suy cho cùng, xem Anh em Hải Nhĩ cũng có thể học được kiến thức, mà kiến thức thì không có sự phân biệt cao thấp, chỉ là cách tiếp thu khác nhau thôi.
"Ù ùù..."
Điện thoại di động của bác sĩ đặt trên bàn rung lên, còn hắn thì đang trốn trong nhà vệ sinh, lấm la lấm lét không biết đang làm gì.
Tên mập không còn cách nào khác đành cầm điện thoại di động lên, đi vào nhà vệ sinh tìm hắn.
Vài phút sau, Giang Thành mở cửa nhà vệ sinh ra.
Tên mập đang học tập chỉ tranh thủ liếc bác sĩ một cái, chợt không thể rời tầm mắt đi được nữa, biểu cảm của bác sĩ nặng nề đến kì lạ, anh ta lập tức nhận ra, e rằng chuyện đó... đến rồi.
"Bác sĩ..." Anh ta khẽ mở miệng.
"Chuẩn bị một chút." Giang Thành xoay người đi lên tầng, men theo cầu thang: "Lát nữa chúng ta sẽ đi."
Tên mập đầu tiên là ngây ra, sau đó đứng dậy đuổi theo, vừa đuổi theo, vừa vươn cổ ra lo lắng hỏi: "Bác sĩ, chúng ta phải đi đâu?"
"Đến nơi rồi anh sẽ biết."
Hành lý vô cùng đơn giản, vì để che giấu, hai người đều vô cùng ăn ý không mặc những trang phục đã từng mặc qua trong ác mộng, kể cả đã mặc qua trong cuộc sống cũng không.
Sau khi khóa cửa văn phòng, Giang Thành dẫn tên mập bắt taxi đến chợ nông sản gần nhất, nơi có rất nhiều thương nhân bán quần áo ngoài trời. Ở đây người qua người lại rất đông, quần áo bày bán cũng cực kì rẻ.
Giang Thành và tên mập mỗi người chọn một bộ khá vừa vặn, thoải mái, co giãn tốt, giày thì chọn loại tốt hơn một chút, là hàng khuyến mãi của một thương hiệu thể thao trong nước.
Suy cho cùng, không ai muốn xảy ra chuyện xấu hổ đại loại như khi đang bị quỷ truy sát, thì đế giày bị tuột ra.
Sau đó, cả hai bắt một chiếc xe khác, đi thằng ra khỏi thành phố.
Con đường tương đối xa, tài xế liên tục quan sát hai người qua kính chiếu hậu, như thể lo lắng bọn họ là bọn cướp xe khi thấy đường vắng.
"Anh cứ nhìn chúng tôi làm gì?" Tên mập bất mãn lẩm bẩm nói: "Có phải là chúng tôi không trả tiền đâu."
"Không... không có." Người lái xe lúng túng cười: "Tại không phải gần đây không yên ổn sao? Chú ý hơn một chút vẫn hơn." Có vẻ như anh ta cũng cảm thấy hai người bọn họ không có ý đồ xấu, người lái xe dần dần bắt đầu nói nhiều hơn.
"Em trai à... là người địa phương à?" Người lái xe vừa lái xe vừa hỏi.
"Không phải." Giang Thành đáp.
"Thế tối nay có quay về thành phố không?"
"Xem tình hình."
Người lái xe mấp máy môi mấy cái, cuối cùng vẫn nói: "Em trai này, nghe lời khuyên này của anh, nếu như không có chuyện gì quan trọng, thì đừng quay về."