Chương 252: Kinh dị của taxi
Chương 252: Kinh dị của taxiChương 252: Kinh dị của taxi
Nghe vậy, Giang Thành thu ánh mắt ở bên ngoài cửa sổ lại, lần đầu tiên tập trung sự chú ý vào người lái xe, thông qua kính chiếu hậu.
"Nói thế nào nhỉ?"
Người lái xe vô thức nuốt khan, xung quanh khu vực này tương đối hoang vắng, nhưng đường lại tương đối thẳng, ít ngã ba, nên khá là dễ đi, anh ta cũng không cần lo lắng quá nhiều về việc có một chiếc xe từ đâu lao tới.
Liếc nhìn kính chiếu hậu, người lái xe hạ giọng nói: "Hai em là người ngoài thành phố, có thể không biết rõ lắm, gần đây trong Dung Thành... không yên bình."
"Chỉ mới mấy ngày gần đây đã có mấy người mất tích, sống không thấy người, chết không thấy xác, sợ chết đi được." Người lái xe nói với nỗi sợ hãi kéo dài.
Không nghe hai người trả lời, anh ta tự mình nói tiếp: "Anh có con của một người bạn làm việc ở trong cục." Anh ta liếm môi, ra hiệu nói: "Trong cục hai người hiểu không, nghe anh ấy nói, con trai của anh ấy rất bận đến mức một thời gian dài không thể về nhà được rồi, ngày nghỉ phép của tất cả mọi người ở trong đó đều đã bị hủy bỏ, có một số người đang công tác ở bên ngoài đang vội vã quay về."
Ngành nghề taxi bởi vì đặc tính công việc, cho nên tin tức cũng khá nhanh nhạy.
Nghe vậy, ánh mắt của Giang Thành hơi thay đổi, tên mập cũng vậy, hai người đều không khỏi nghĩ đến nhiệm vụ ác mộng.
Hơn nữa, Giang Thành còn nghĩ tới lời nói của viên cảnh sát đang lái xe với nữ cảnh sát trong văn phòng.
Cả hai tình cờ đã được chứng thực vào thời điểm hiện tại.
"Tại sao lại mất tích?" Giang Thành biểu lộ ra thái độ khá là hứng thú, hắn hơi sáp lại gần, nói với giọng điệu cũng khác hẳn lúc trước.
Trong mắt có rất nhiều sự tò mò, thậm chí còn mang theo một chút sợ hãi.
Bởi vì bác sĩ khá nhiều trò, nên tên mập cũng không có diễn mấy, chỉ lặng lẽ ngồi đó làm phông nền.
Người người lái xe vừa thấy có người phụ họa, càng trở nên hưng phấn hơn, anh ta thì thầm một cách thần bí: "Chi tiết cụ thể việc ở đó thì làm eao chúng †a biết đươc? Nahe nói naav cä t†trand ue ñna không cá manh mối gì."
"Nhưng nghe nói đều là mất tích vào ban đêm." Anh ta ngưng một giây, như đang nghĩ đến một cảnh tượng đặc biệt đáng sợ, giọng điệu trở nên cổ quái: "Điều càng kỳ lạ hơn nữa là, trong đó có một số người buổi tối vẫn còn đang ngủ ở nhà, nhưng đến sáng ngày hôm sau, thì người đã mất tíc hrồi, em nói xem có đáng sợ không?
"Hơn nữa... hơn nữa trong nhà vẫn còn có cả những người khác nữa"
"Đúng là tà môn thật đấy!" Người lái xe hung hăng đánh lái vô lăng, chiếc xe đi vào một con đường phụ, hình như đi đường này sẽ gần hơn một chút.
"Có cường điệu quá không?" Giang Thành nói: "Loại chuyện này cứ người này truyền người kia là sẽ trở nên rất cường điệu, vốn dĩ có thể chẳng phải là chuyện gì quá lớn, nhưng truyền đến cuối cùng..."
Giang Thành còn chưa nói xong, đã bị người lái xe cắt ngang: "Cậu em này." Người lái xe cũng không lớn hơn Giang Thành bao nhiêu, đột nhiên hạ giọng nói: "Nếu như những chuyện trước đó đều là nghe hơi nồi chõ, vậy thì chuyện này chắc chắn là sự thật."
"Nghề lái xe bọn anh vì để làm việc dễ dàng hơn, đã thành lập một nhóm chat, mấy người anh em bình thường thân thiết với nhau đều ở trong đó, tính ra cũng phải có mấy chục người." Đột nhiên trở nên căng thẳng, giọng của người lái xe cũng trầm xuống: "Trong đó có một ông anh khoảng ngoài 40 tuổi, cũng đã xảy ra chuyện."
"Mất tích?"
"Ừm." Người lái xe gật đầu: "Ngay ba đêm trước thôi."
"Bình thường anh ấy làm ca đêm, nhưng hôm đó anh ấy ra ngoài chơi mạt chược với người ta cả nửa ngày trời, buổi tối không chịu nổi nửa, có lẽ là khoảng 12 giờ đem gì đó, anh ấy muốn tìm một chỗ đỗ xe nghỉ ngơi một lát."
"Thật ra cũng chỉ là chợp mắt có một lúc thôi" Người lái xe giải thích: "Nhưng vừa chợp mắt đã xảy ra chuyện, người liền không thấy đâu nữa."
"Làm sao anh biết anh ấy là bởi vì ngủ nên mới mất tích?" Giang Thành nghĩ ngợi một chút, rồi hỏi.
Không phải có ý kiếm chuyện, hắn chỉ đơn thuần cảm thấy trong lời nói của người lái xe có sơ hở, theo lời người lái xe nói, người lái xe mất tích chắc là đang ở một mình khi xảy ra chuyện.
Vậy làm sao mà anh ta biết được?
Đăc biêt là còn rõ ràng như vầy? "Ôi dào!" Người người lái xe thở dài, có chút ảo não nói: "Ban ngày chính là mấy người bọn anh chơi mạt chược với nhau, anh cũng như anh ấy, đều là chạy ca đêm, hôm đó đúng lúc thiếu người nên anh..."
Nói đến đây, người lái xe dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì, ánh mắt lóe lên, lập tức đổi ý nói: "Không, không... , là anh ấy, là anh ấy đã kéo anh đi."
Sau khi thấy hai hành khách ngồi ghế sau đều không có biểu hiện gì khác lạ, anh ta mới bình tĩnh lại và nói tiếp: "Hôm đó khi bọn anh rời đi thì đã gần 6 giờ chiều rồi, nên đi ăn cơm trước, sau đó mới cùng nhau ra ngoài chạy khách."
"Trên đường đi bọn anh mở hệ thống liên lạc nội bộ, không ngừng trò chuyện cùng nhau, cũng coi như là một cách để cổ vũ lẫn nhau, cái nghề này của bọn anh, ngày nào cũng thế, đều phải giao tiếp với chiếc xe, chỉ cần chạy trên đường, già trẻ lớn bé trong nhà đều sẽ rất lo lắng."
"Kết quả là đến khoảng 12 giờ." Anh ta suy nghĩ một lát, rồi tiếp tục xác nhận: "Đúng rồi, lúc đó là khoảng 12 giờ, bởi vì anh thường nghe một kênh radio đã bắt đầu, nên nhớ rất rõ."
"Tình cờ đúng lúc đó anh ấy nói cảm thấy mệt, sau đó anh đã khuyên anh ấy về sớm nghỉ ngơi đi, nhưng anh ấy không đồng ý, nói rằng đã đi làm rồi, không thể chưa kiếm đủ tiền đổ xăng đã quay về."
"Vì thế anh ấy nói với anh rằng, muốn tìm chỗ nào chợp mắt một lúc, vắng vẻ một chút, ít nhất phải là vị trí không bị camera giám sát ghi lại, một lúc sau, anh ấy nói đã tìm được rồi, ở đằng sau một quán há cảo."
"Sau đó anh ấy còn rất vui vẻ nói với anh rằng, vị trí ở đây rất tốt, vừa yên tĩnh, lại không có ai để ý, sau khi nghe thấy anh ấy nói thế, anh đã bảo anh ấy gửi địa chỉ cho mình, sau này nói không chừng anh có thể dùng tới."
"Anh ấy còn hẹn anh, là một tiếng nữa hãy gọi anh ấy dậy, thời điểm đó, khách hàng ở cổng quán bar và quán thịt nướng đều vừa mới ra nên việc kinh doanh sẽ tương đối tốt." Anh ta nói.
"Thời gian đó việc kinh doanh của anh tương đối tốt, nên chờ khi nhớ đến anh ấy thì đã gần hai tiếng trôi qua rồi, anh liền vội vàng gọi điện thoại cho anh ấy, kết quả hiển thị cuộc gọi đã kết nối nhưng không có ai bắt máy".
"Anh còn tưởng là do anh ấy ngủ say quá, nên cũng không để ý, được một lúc, anh tình cờ đón một vị khách, cũng xuống xe gần địa chỉ nơi anh ấy đã gửi, vì vậy anh tiện đường qua tìm anh ấy luôn."
Nói đến đây, người lái xe đột nhiên ngừng nói. nên anh ta cũng không dám thúc giục.
"Phù..." Anh ta hít một hơi dài rồi từ từ giảm tốc độ xe, như muốn tạo khoảng đệm cho chính mình.
"Nhưng khi anh đến nơi thì xe trống rỗng." Anh ta ngập ngừng: "Anh ấy không có trong xe."
"Lúc đầu anh còn tưởng là anh ấy xuống xe đi vệ sinh rồi, nên anh cứi đứng cạnh xe chờ, lại gọi cho anh ấy một cuộc, nhưng... điện thoại của anh ấy trong xe reo lên trên vị trí ghế lái, màn hình cũng đang sáng!" Hô hấp của anh ta bắt đầu trở nên gấp gáp, nghĩ tới đây, tên mập cũng cảm thấy có chút quỷ dị.
"Tiếp theo thì sao?" Giang Thành hỏi.
"Anh vô thức đưa tay kéo cửa xe của anh ấy, thì phát hiện cửa xe đã bị khóa." Một lúc sau, giọng anh ta đột nhiên lớn hơn: "Nhưng đây là không bình thường, khu vực đó không có vật che chắn hay rào chắn gì hết, đặc biệt hoang vắng, làm sao anh ấy có thể để điện thoại lại, một mình bỏ đi xa?