Chương 256: Xuyên không
Chương 256: Xuyên khôngChương 256: Xuyên không
Sau một hồi ngắn gọn giằng co kịch liệt, Giang Thành ngoan ngoãn nằm xuống dưới giường, nhưng không phải là chiếc giường lớn nhất và tốt nhất, mà là một chiếc giường nhỏ đặc biệt tàn tạ.
Tên mập ngược lại may mắn được ngủ trên chiếc giường lớn, nhưng cũng cực kì thận trọng, chỉ dám chen vào bên mép.
Hạ Manh ngủ ở trung tâm chiếc giường lớn, một hàng ba người vô cùng hài hòa.
Khi thời gian từng giây từng phút trôi qua, tên mập vốn còn định gắng gượng không ngủ, thần trí dần trở nên mơ màng, sau đó nghiêng đầu rồi không còn biết gì nữa.
Trong một vùng ý thức mơ hồ, anh ta từ trên giường ngồi dậy, một màn sương mù xám xịt nhàn nhạt bao trùm lấy quanh người, vốn dĩ anh ta đã ghi nhớ vị trí của tất cả đồ đạc trong phòng, nhưng lúc này xung quanh chỉ còn lại những đường viền đen sẫm mơ hồ.
Điều đáng sợ hơn nữa là không có một ai ở xung quanh.
Bác sĩ, còn có Hạ Manh đang ngủ bên cạnh, đều không thấy đâu nữa.
Anh ta rời khỏi giường như một thây ma, mở cửa rồi đi xuống cầu thang xoắn ốc kiểu châu Âu, tiếng bước chân "tap-tat" trên cầu thang vô cùng rõ ràng.
Cho đến khi anh ta rẽ vào một góc cua, giây tiếp theo, đôi mắt hơi không tự chủ mà nhướng lên, trên bức tường cao lớn trước mặt xuất hiện một cánh cửa màu đen.
Lảo đảo, anh ta bước tới phía trước.
Khi mở mắt ra lần nữa, ánh sáng xung quanh có chút chói mắt, anh ta nheo mắt một lúc mới có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh.
Anh ta đang ở trong một căn phòng giống như khách sạn.
Nhưng không phải là khách sạn theo nghĩa hiện đại thông thường, mà là... loại như trong phim cổ trang.
Anh ta đang nằm trên giường, một chiếc giường gỗ có treo màn che màu trơn, hai bên chạm khắc hoa gỗ.
Gối cũng không phải là loại thường dùng, mà chất liệu bằng gỗ, hai đầu cao ở giữa thấp, bên trên có một chiếc đệm mềm không rõ làm bằng chất liệu gì.
Mọi thứ xung quanh đều tràn ngập cảm giác cổ xưa, cách đó không xa là một chiếc bàn vuông bốn góc thấp bằng gỗ, bên cạnh chiếc bàn vuông có mấy chiếc ghế màu tối.
Trên chiếc bàn có dấu vết thời gian, có một ấm trà miệng nhọn, xung quanh là vài chiếc tách trà có vết nứt như băng không giống nhau do xưởng bình thường sản xuất được đặt úp ngược.
Cửa cũng là loại cửa gỗ thường xuất hiện trong các bộ phim cổ trang, phần lưới phía trên được phủ một lớp giấy, tưởng chừng như chỉ cần dùng nước bọt chọc là thủng.
Phía sau cửa có một chiếc kệ, nửa trên treo một chiếc gương đồng màu vàng, rãnh phía dưới vừa vặn để một chiếc chậu đồng nhỏ đựng nước, chắc là để cho khách tắm rửa.
Nhìn ra xa, anh ta thấy một vài món đồ treo trên một chiếc kệ gỗ khác trông giống như một chiếc móc treo quần áo, không rỡ là giẻ lau hay khăn tắm, chúng đã sờn lắm rồi, thậm chí còn có sợi chỉ tuột ra khỏi mép.
Tóm lại, đây là một khách sạn theo chủ đề cổ đại có trình độ trùng tu cực cao, ít nhất với thị lực của tên mập, hiện tại vẫn chưa nhìn ra một khuyết điểm nào.
Ngay khi tên mập còn đang nghĩ rút cuộc là mình đã xuyên không rồi, hay là đi nhầm vào một địa điểm quay phim của một đoàn làm phim cổ trang thì cánh cửa cọt kẹt mở ra.
Âm thanh này thực sự khiến cho tên mập giật bắn người, anh ta lập tức ngồi dậy, quấn chiếc chăn dày quanh người.
Không biết có phải gần đây bị tẩy não bởi một số quảng cáo hay hiển thị lên hay không, anh ta vô cùng lo lắng sẽ có một cô gái xinh đẹp như hoa bước vào, mặc bộ đồ hở hang, hai tay cầm một chiếc bát sứ thô ráp, rồi sau đó dùng giọng điệu cực kì dịu dàng gọi anh ta: "Đại lang, đến giờ uống thuốc rồi."
Nhưng cũng may...
Người tới quả thực là một cô gái, dung mạo cũng xinh đẹp, chỉ là không hề dịu dàng, ngược lại trên mặt còn có chút lạnh lùng, Hạ Manh đột nhiên xông vào nói: "Tên mập chết tiệt, quả nhiên là đây."
"Cô..." Tên mập hơi ngây người ra: "Bác sĩ đâu?"
"Dậy, đi theo tôi!"
Hạ Manh dẫn đường ra khỏi phòng, ngoài cửa là một hành lang dài cũng phong cách cổ xưa không kém, một bên là tay vịn bằng gỗ, bên dưới là một gian giống như đại sảnh, mọi người ngồi thành từng nhóm hai ba người, uống rượu gọi món, đều không phải là trang phục của người hiện Phía bên kia dều là những cánh cửa, có cái thì đang mở, có thể nhìn thấy trang trí bên trong, rất giống với căn phòng tên mập vừa ở, còn có một số thì đang đóng lại.
Bọn họ đi đến cuối hành lang, rẽ vào một góc, nghe thấy tiếng ai đó cãi vã và khóc lóc, có chút gay gắt.
Hạ Manh không chút khách khí đẩy cửa ra, cảnh tượng bên trong thực sự mang đến cho tên mập nỗi kinh ngạc lớn.
Chỉ thấy bên trong một căn phòng nhỏ chật kín người, thấy hai người tên mập bước vào, tất cả mọi người đều nhìn bằng một ánh mắt đánh giá.
Tên mập lập tức hiểu ra, xem ra những người này đều là đồng đội của lần nhiệm vụ này.
Nhưng điều anh ta không ngờ là, lần này lại có nhiều đồng đội đến như vậy, trong phòng có tới 10 người, còn không rõ có cô nhỉ nào bị "bỏ rơi" bên ngoài như bác sĩ hay không.
"Đây là đâu thế?" Từ phía giường truyền đến tiếng khóc nức nở, nhưng vẫn làm ra vẻ cực kì tự tin: "Mấy người đều là ai? Tôi nói cho mấy người biết, nếu mấy người... mấy người còn không thả tôi ra, tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát!"
Như thể lo lắng lời nói của mình không có sức thuyết phục, người kia cuối cùng lại lớn tiếng nói thêm một câu: "Để pháp luật trừng trị các người!"
Khi tên mập đang lúc đầu óc còn hỗn loạn cho rằng mình lại phải ghép cùng với một người mới ngu ngốc thì giọng nói của Hạ Manh truyền vào tai.
Giọng cô ta nén xuống cực nhỏ, dường như không muốn người khác nghe thấy, lại như đang cầu cứu vì không thể chịu đựng được nữa: "Anh... anh mau làm cho anh ta ngậm miệng lại đi."
Chớp mắt một cái, tên mập cẩn thận nhìn xuống giường, mấy giây sau, trong đầu vang lên một tiếng "ù ù", sau đó trong đầu như có vạn ngựa bùn cỏ phi nước đại qua.
Người đàn ông đáng thương nằm trên giường, quấn chăn quanh người, để lộ nửa thân trên ra ngoài, thân thể thỉnh thoảng run rẩy khóc lóc, nước mắt lưng tròng, hóa ra lại là bác sĩ!
Anh ta đã quen nhìn thấy bác sĩ mặc quần áo rồi, đột nhiên khỏa thân thế này, bản thân vậy mà không nhận ra ngay từ đầu.
Cũng may sau khi nhìn thấy tên mập và Hạ Manh xuất hiện, Giang Thành đã tiết chế đi rất nhiều, ít nhất cũng đã ngừng giãy giụa và khóc lóc, hiện tượng "lầm bà lầm bầm" cũng đỡ hơn rất nhiều.
Cá lẽ để nhù hơn với kữ năng diễn vuất hoàn hản của bác eï tên mân đã "nói kháy chửi mát "bước tới, đóng vai trò là người giải thích quy tắc, để phổ cập lại một lượt cho hắn.
Trong khi nghe giảng, Giang Thành thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ mặt sợ hãi, ánh mắt khủng hoảng trông như một con nai vàng ngơ ngác.
Hạ Manh đứng cách đó không xa, trong đầu đã xới đất mấy lần giúp bố mẹ của Giang Thành.
"Cho nên nói như vậy... chúng ta đã xuyên không?" Giang Thành ngồi ở bên giường, biểu hiện so với trước tốt hơn rất nhiều.
"Chỉ sợ chắc là như vậy rồi." Người nói là một ông lão, lông mày và râu tóc đều trắng xóa, mặc một bộ Thái Cực Quyền màu trắng như tuyết, đi một đôi giày vải đen.
Trông bộ dạng giống như một ông lão sáng sớm tập Thái Cực Quyền ở quảng trường, loại rất hoà nhã dễ gần, nhưng lúc này lông mày ông ta đang nhíu lại, hiển nhiên là tâm tình không tốt.
Trước khi bước vào ác mộng, người đàn ông trung niên cũng nói với bọn họ một số nhiệm vụ tiêu biểu, đồng thời tập trung phân tích đường sống cho bọn họ.
Mặc dù anh ta nói là mình thu thập được, nhưng từ mức độ phân tích chỉ tiết của anh ta, có thể phán đoán ra, nếu không phải là người đích thân trải qua thì khó mà có thể làm được, người đàn ông trung niên... cũng đã từng tiến vào ác mộng, hơn nữa kinh nghiệm cực kì phong phú.
Nhưng cho dù là trong lời kể của người đàn ông trung niên, bọn họ cũng không quá lố bịch đến mức đã xuyên không về thời cổ đại.