Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 257 - Chương 257: Duyên Phận

Chương 257: Duyên phận Chương 257: Duyên phậnChương 257: Duyên phận

"Tại sao mọi người... mọi người đều bình tĩnh đến như vậy?" "Một cô gái khác ngồi trên ghế, cuộn tròn người hỏi, trên mặt cô ta vẫn còn vệt nước mắt, hiển nhiên là vừa mới khóc xong: "Xuyên không cái gì, có phải mọi người đang quay TV show không?"

Cô gái mặc một bộ đồ ngủ gấu túi rất dễ thương, rộng thùng thình, lộ ra một nửa bắp chân trắng nõn, khiến tên mập vô thức nhớ đến Trương Nhân Nhân trong nhiệm vụ trường học.

"Cô gái à." Một người đàn ông vạm vỡ thô kệch, với khuôn mặt đen và để râu quai nón, sau đó dùng tiếng phổ thông cực kém nói: "Chuyện có liên quan về ác mộng, chúng tôi đã giải thích qua rồi, tóm lại, nếu như không thể hoàn thành nhiệm vụ, cô chắc chắn sẽ không thể rời đi."

Nghe vậy, những giọt nước mắt đã ngừng tuôn của cô gái lại bắt đầu chuẩn bị muốn trào ra.

Nhưng rất hiển nhiên, hiện tại không ai có thể quan tâm đến cảm xúc của cô ta.

Sau một khoảng thời gian làm quen, tên mập phát hiện ra, ngoài bác sĩ giả vờ là người mới, ở đây vẫn còn có hai tên tự xưng là người mới, đồng thời cũng biểu hiện như một người mới.

Nữ đồ ngủ vừa rồi được coi là một, còn lại là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần jean đã giặt bạc màu, dưới chân đi một đôi giày vải bạt được buộc gọn gàng.

Dáng vẻ không cao lớn, trông như một sinh viên đại học.

Mặc dù anh ta tỏ ra tương đối bình tĩnh, nhưng nỗi sợ hãi trong mắt đã bán đứng anh.

Anh ta rất căng thẳng, đôi môi hơi nhợt nhạt.

Đợi một lúc vẫn chưa có ai đến thêm, nên mọi người cũng không đợi nữa, bắt đầu mở màn bằng phần giới thiệu bản thân.

"Gặp nhau đã là duyên phận, mặc dù có ở một nơi như thế này." Người đầu tiên lên tiếng là một người đàn ông nho nhã tầm khoảng 30 tuổi, khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao ráo, ăn mặc đơn giản tươm tất, đeo một cặp kính không gọng trên cầu mũi.

Trong giọng điệu của anh ta có mang theo một chút cay đắng không thể che giấu, nhưng lại có một chút chân thật mà những kẻ ra vẻ đạo mạo trước đây không có.

"BAv aiờ làm nhiền các vi hãv aiới thiêu môêt chút hoàn cảnh a mình. tên tuổi, nghề nghiệp và định hướng sở trường." Người đàn ông nho nhã cười khổ nói: "Hy vọng lần này tất cả chúng ta đều có thể sống sót."

Nghe vậy, khung cảnh vốn dĩ đang hơi ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh, nữ đồ ngủ đang khẽ nức nở cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng đỏ nhìn chằm chằm vào anh ta.

Đều sống sót... Đối với những người trong ác mộng, chỉ là một viễn cảnh cực kỳ xa vời mà thôi.

"Để tôi bắt đầu trước." Người đàn ông nho nhã lấy lại tinh thần: "Tôi tên là An Hiên, nghề nghiệp là một bác sĩ pháp y."

"Khảo sát điều tra y tế tại chỗ, theo dõi y tế và thu thập bằng chứng, kiểm tra y tế và quan sát vết thương, khám nghiệm tử thi, giám định di vật, ... đều là những lĩnh vực mà tôi tham gia."

Dường như lo lắng mọi người có thể hiểu lầm về nghề nghiệp của mình, nên anh ta giải thích khá chỉ tiết.

"Cảnh sát à..." Một thanh niên tóc vàng cư xử tục tĩu khụt khịt mũi, biểu cảm có hơi mất tự nhiên liếc nhìn người đàn ông nho nhã một cái, khi nhận ra đối phương cũng đang nhìn mình, ánh mắt mới bất giác dời đi.

"Phải." An Hiên mỉm cười gật đầu: "Còn anh thì sao?" Anh ta hỏi ngược lại.

Sau khi do dự một lúc, thanh niên mới lên tiếng: "Tôi tên là Sư Liêu Trí, nghề nghiệp là ... giúp người ta chuyển nhà." Sau đó anh ta lại bổ sung thêm: "Tôi không có kỹ năng gì cả."

"Là... loại được sự cho phép của người khác sao?"

Có một giọng nói yếu ớt vang lên, sắc mặt của người thanh niên tự xưng là Sư Liêu Trí lập tức trở nên mất tự nhiên.

Lần theo âm thanh, mọi người phát hiện người đang nói chính là người đàn ông vừa mới ăn vạ mè nheo ban nãy.

Thấy mọi người đều đang nhìn mình, trên mặt Giang Thành lộ ra biểu cảm không biết phải làm sao, càng quấn chặt mình trong chăn hơn, giống như đang lo lắng mọi người sẽ làm gì hắn.

"Anh tên là gì?" An Hiên trực tiếp bỏ qua câu hỏi kia, nghiêng đầu nhìn Giang Thành.

"Tôi tên là Hách Soái." Giang Thành vẫn là bộ dạng sợ hãi đó, nhưng tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, trên mặt bắt đầu hiện lên một chút thẹn thùng.

Nhưng tên mập trong lòng đã biết tỏng rồi, bác sĩ không phải là thẹn thùng, mà là tự hào vì sắp cho mọi người một sự ngạc nhiên lớn. "Tôi là người mẫu." Giang Thành đỏ mặt, ngẩng đầu nói: "Tôi làm ca đêm ở KTV, hơn nữa tôi là thuộc nhóm cao cấp, nhóm cao cấp mọi người hiểu không? Thông thường phải mất khoảng 20 người tài năng xuất chúng mới chọn ra được một người, tỷ lệ đào thải cao đến đáng kinh ngạc."

"Chúng tôi là cần phải hẹn trước mới có thể gặp được, hơn nữa chỉ ở phòng riêng, tuyệt đối sẽ không bao giờ giảm giá." Hắn ngừng một chút, rồi đổi giọng nói tiếp: "Tôn chỉ của chúng tôi là cung cấp cho khách hàng những trải nghiệm thoải mái nhất."

Mọi người đều đang rất kinh ngạc, đến nỗi trong một khoảng thời gian rất lâu, trong phòng cũng vẫn vô cùng yên tĩnh.

Tên mập đang chăm chú lắng nghe chợt phát hiện ra có người hơi nghiêng về phía vị trí của mình, sau đó một thanh âm trầm thấp truyền đến: "Hắn ở cùng với anh cũng bốc phét chém gió như vậy sao?"

Đó là giọng nói của Hạ Manh.

Có thể nghe ra, sự kiên nhẫn của cô ta với bác sĩ đã đạt đến ngưỡng giới hạn.

Nhưng lúc này trong lòng tên mập không chút gợn sóng, bởi vì anh ta biết rõ, mỗi một chữ mà bác sĩ đang nói lúc này! Đúng! là! sự thật!

Hơn nữa tình huống thực tế so với những gì hắn mô tả thì chỉ có hơn chứ không có kém.

"Không." Tên mập trả lời.

Sắc mặt Hạ Manh tốt lên được một chút.

"Đôi khi cũng sẽ cất cánh hạ cánh máy bay chở khách Boeing 747 gì đó." Tên mập bình tĩnh nói: "Chủ yếu là xem tâm trạng của bác sĩ lúc đó."

Không rõ có phải vì Giang Thành hay không, nhưng tiếp theo mọi người đều giới thiệu bản thân ngắn gọn hơn rất nhiều, thậm chí có người chỉ giới thiệu tên và nghề nghiệp rồi vội vàng kết thúc.

Tổng cộng có mười người, ngoài bác sĩ An Hiên và Sư Liêu Trí đã giới thiệu ra, còn lại bảy người.

Tính cả tên mập và Trần Hiểu Manh, bảy nam ba nữ.

Ông lão Thái Cực Quyền đã từng lên tiếng nói chuyện trước đó tên là Tần Giản, từng làm việc trong một doanh nghiệp nhà nước, hiện đã nghỉ hưu ở nhà.

Người đàn ông vạm vỡ mặt đen tên là Vưu Kỳ, làm vận chuyển hàng hóa, trông có vẻ cường tráng gân cốt cuồn cuộn, nhưng con người lại rất dễ gần, nói chuyện ồm ồm lớn tiếng, thuộc kiểu người ngoại hình không mấy Cô gái mặc bộ đồ ngủ gấu túi có tên là Thang Thi Nhu, cái tên rất phù hợp với vẻ ngoài yếu đuối của cô ta, nghe cô ta nói mình là một blogger video nổi tiếng trên mạng, cũng tham gia vào giới cosplay.

Người thanh niên mặc sơ mi trắng tên là Trần Cường, một cái tên nghiêm chỉnh đúng mực, như đã dự đoán trước đó, anh ta là sinh viên một trường cao đẳng Khoa học và Công nghệ.

Khi giới thiệu bản thân, giọng anh ta rất nhỏ, như thể đang hết sức cảnh giác với những người xung quanh.

Ngoài ra còn có một người phụ nữ thanh lịch đoan trang, trên mặt trang điểm nhẹ, hình như là vừa đi dự tiệc về, tự giới thiệu mình là Tả Tinh, hiện đang làm thư ký trong một công ty.

Xoắn những lọn tóc quanh thái dương, Tả Tinh khoe vẻ quyến rũ đặc trưng của người phụ nữ ở độ tuổi này qua mỗi cử động.

Hạ Manh vẫn dùng bút danh là Trần Hiểu Manh, chỉ là nghề nghiệp đã thay đổi so với hình tượng thiết lập trước đây, hiện tại cô ta tự nhận mình là sinh viên Học viện Mỹ thuật.

Cuối cùng, mọi người đều nhìn về phía tên mập, chỉ còn lại một mình anh ta.

"Xin chào mọi người." Tên mập sắp được lần đầu tiên có tên đỏ mặt nói: "Tôi tên là Giang Phú Quý, là một tài xế xe tải, tôi không phải là cô nhi."
Bình Luận (0)
Comment