Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 258 - Chương 258: Nhà Cổ

Chương 258: Nhà cổ Chương 258: Nhà cổChương 258: Nhà cổ

Có thể nhìn ra, mọi người đều rất thích thú với phần giới thiệu bản thân của tên mập, một tài xế xe tải không phải là cô nhi... vừa nghe đã thấy chứa đầy những câu chuyện.

"Được rồi." An Hiên thở ra, nói: "Xem ra nhiệm vụ này chắc là mấy người chúng ta đây, nếu như mọi người không phản đối, thì ra ngoài lượn lờ một chút."

Dường như nghĩ đến điều gì đó, biểu cảm của An Hiên trở nên có chút kỳ lạ, anh ta ngưng lại một lúc lâu, mới tiếp tục nói: "Trước đó tôi đã trao đổi ngắn gọn với hầu bàn ở đây, những lời bọn họ nói sẽ tương đối kỳ lạ."

Có một số lời không nói ra thì không sao, một khi vừa nói ra, ngược lại mọi người đều bắt đầu cảm thấy tò mò.

"Kỳ lạ thế nào?" Có người hỏi.

"Ừm... giọng điệu, cách dùng từ." An Hiên suy nghĩ một lúc: "Còn có logic hành văn, sẽ có chút khác biệt so với những gì chúng ta đã tiếp xúc trước đây."

Nhóm người rời khỏi phòng, men theo cầu thang đi xuống tầng dưới, cầu thang gỗ cũ kỹ phát ra âm thanh quá tải khó chịu.

Trái ngược với những tưởng tượng của Thang Thi Nhu đang chớp chớp đôi mắt to và nhìn ngó xung quanh, phục trang mà nhóm người bọn họ mặc không hề thu hút ánh mắt tò mò của những người xung quanh.

Xung quanh người ra người vào, hầu như không có ai chú ý đến bọn họ, như thể đã phớt lờ đi sự tồn tại của bọn họ vậy.

"Các vị khách quan." Chỉ ngay một giây trước khi bọn họ chuẩn bị bước ra khỏi tiệm này, một người hầu bàn khuôn mặt sắc sảo trên vai vắt một chiếc giẻ lau sẫm màu đã chặn đường bọn họ.

Mấy người nhìn nhau mấy cái, cuối cùng vẫn là An Hiên điểm tĩnh hỏi: "Có chuyện gì?"

Người hầu bàn mỉm cười nịnh nọt nói tiếp: "Sáng nay quản gia trong phủ Hoàng lão gia đã phái người đến đây, lúc đó các vị khách quan còn chưa dậy, cũng không dám làm phiền, nên mới dặn dò tiểu nhân đợi các vị khách quan dậy rồi, chỉ đường cho các vị đến phủ."

Đến rồi...

Nghe vậy, ánh mắt của mọi người đều phát sinh thay đổi, xem ra người hầu bàn trước mặt này chính là NPC trong nhiệm vụ lần này, tác dụng chính là naăn cản bon ha trên đường ra khỏi tiêm dẫn đắt han ha đến địa điểm nhiệm vụ tiếp theo.

"Hoàng lão gia." Vưu Kỳ ồm ồm hỏi: "Hoàng lão gia nào?"

"Khách quan, ngài đừng giễu cợt tôi nữa." Tư thái của người hầu bàn càng xuống thấp hơn: "Cả trấn này ngoài Hoàng đại thiện nhân Hoàng lão gia ra, thì làm gì còn có Hoàng lão gia nào khác nữa?"

An Hiên cũng không phí lời nữa, liếc nhìn ngoài cửa một cái, rồi nói: "Mời dẫn đường đi."

Theo sự hướng dẫn của người hầu bàn, nhóm người rời khỏi lữ quán, vừa bước ra khỏi cửa, mọi thứ đột nhiên trở nên rõ ràng hơn, trước mặt là một thị trấn nhỏ cổ kính.

Trên đường phố đều là những người đi lại trong trang phục cổ trang, hai bên là những cửa tiệm, tửu lâu, còn có cả loại lữ quán như chỗ vừa rời đi, và những quán cơm quy mô tương đối nhỏ.

Nhưng hầu hết vẫn là những quầy hàng nằm rải rác trên đường phố.

Một người bán kẹo đẩy xe bánh gỗ đang cãi nhau với một người bán kẹo hồ lô, một đám người tụ tập xung quanh để xem náo nhiệt, trang phục hai người mặc rách nát hơn nhiều so với người thường, gầy gò xanh xao vàng vọt, giống như đã lâu lắm rồi chưa được ăn một bữa no.

Một thị trấn như này kết hợp với người như này, cả hai bổ sung cho nhau rất tốt.

Trần Cường đứng bên cạnh tên mập chậm rãi chớp chớp mắt, cẩn thận nhìn mọi thứ xung quanh, trong mắt lóe lên một tỉa sáng không rõ.

"Thời Tống." Anh ta khẽ nói.

"Thời nhà Tống gì?" Sư Liêu Trí có đôi tai rất thính, lẩm bẩm một tiếng: "Tôi thấy chắc cũng phải thời cổ đại."

"Không giống nhau." Trần Cường thấp giọng giải thích: "Phong cách kiến trúc thời nhà Tống độc đáo ở sự nhẹ nhàng, các đường gờ và góc mái thường bị cong vênh, không mạnh mẽ như phong cách thời nhà Đường, hơn nữa nó bớt cứng nhắc và linh động hơn các triều đại thời nhà Nguyên, thời nhà Minh và nhà Thanh sau đó.

Nhắc đến chủ đề này, Trần Cường có vẻ táo bạo hơn rất nhiều.

Sau khi nghe xong, mọi người không khỏi kinh ngạc nhìn sang anh ta.

"Anh học chuyên ngành gì thế?" Hạ Manh đột nhiên hỏi.

"Kiến trúc, tập trung vào lịch sử kiến trúc."

Đi thẳng qua đường, bọn họ đến khu trạch viện rất lớn, lúc này cổng lớn đang đóng kín. nhám naườồi đầu không ai á ý định aõ a_ nên chỉ có thể đi vòng qua bức tường trong sân.

Lại đi thêm một đoạn đường nữa, mọi người rẽ vào một con ngõ nhỏ, ở sâu trong ngõ có một cánh cửa gỗ đang mở.

Cửa gỗ không lớn, có lẽ chỉ đủ cho hai người đi sóng đôi cạnh nhau.

Nhìn từ xa, có ba người đang đứng cạnh cửa gỗ.

Một nam và hai nữ.

Nam nhân khoảng 40 tuổi, lông mày rậm, đôi mắt to, dáng vẻ uy nghiêm, mặc bộ quần áo vải lanh thô, ánh mắt có vẻ dữ tợn, đứng ở cạnh cửa gỗ như thần cửa.

Hai nữ nhân có dung mạo bình thường, biểu cảm cũng không có gì phong phú, nữ nhân lớn tuổi trên tay cầm một chiếc quạt giấy có hơi phô trương, nhưng không phe phẩy, người còn lại thì lặng lẽ đứng đó, đôi mắt trống rỗng, như thể đã mất hồn.

Thay đổi xảy ra khi nhóm người đi đến trước mặt ba người, đồng tử của ba người gần như đồng thời tập trung nhìn về phía đám người Giang Thành.

"Chu quản gia đã đợi lâu rồi." Nữ nhân trung niên cầm quạt giấy ăn nói đâu ra đấy, ánh mắt chậm rãi quét qua đám người: "Các vị đại phu, mời đi theo tôi."

Đại phu...

Ánh mắt của mọi người bắt đầu thay đổi, xem ra trong nhiệm vụ cổ đại này, thân phận của bọn họ là bác sĩ.

Mọi người vẫn giữ bình tĩnh, cùng nữ nhân trung niên từ cửa hông bước vào bên trong trạch viện, cảnh vật dọc đường đi không ngừng thay đổi, đình đài thủy tạ, thực sự đã khiến mọi người mở rộng tầm mắt hơn rất nhiều.

Nếu như không phải là bầu không khí của nhiệm vụ đè năng lên người như một ngọn núi lớn, thì đây sẽ là một cơ hội tốt để thư giãn.

"Đến rồi."

Nữ nhân trung niên dừng chân, quay người nói: "Làm phiền các vị đại phu tạm thời ở lại đây, thiếu gia vẫn đang nghỉ ngơi, muộn chút nữa sẽ mới các vị đại phu đến bắt mạch."

"Mọi thứ dùng đến ở bên trong chái phòng đều có sẵn, đều là được sắp xếp theo sở thích của các vị trước đây, ăn cơm sẽ có người đến gọi." Dừng một chút, nữ nhân với khuôn mặt người chết tiếp tục nói: "Lão gia thích yên tĩnh, nên trong nhà lúc nào cũng vắng lặng, phòng có người ở ít, vị bị quấy nhiễu."

Nữ nhân trung niên nói xong liền quay người rời đi.

"Chờ đã." An Hiên đưa tay ra, nắm lấy cánh tay của nữ nhân, cười hỏi: "Chu quản gia đâu? Chúng ta là người mới đến, tốt nhất không nên để chủ nhân đợi lâu."

Nữ nhân trung niên nhìn An Hiên với ánh mắt kỳ lạ, không chút tình cảm, như thể đang nhìn một vật chết.

Như chợt nhận ra, An Hiên cười cười buông tay ra.

"Chu quản gia đột xuất có việc, tạm thời không đến nữa." Thanh âm của nữ nhân trung niên không có một chút trầm bổng nào, giống như một cái máy đọc lại cũ kĩ.

"Vậy thì thật ngại quá, mạo muội rồi."

Chờ khi nữ nhân trung niên đã đi khỏi, mọi người mới bắt đầu nhìn ngó xung quanh, vị trí bọn họ hiện tại nằm cạnh một ao nước, nói là ao nước, nhưng diện tích cũng không thua kém một cái hồ.

Vị Hoàng lão gia này e là nếu không phải là làm ăn lớn, thì cũng được tổ tiên phù hộ, trước khi nhàn cư cũng là một vị quan.

Nơi này nằm sâu trong khu nhà cổ, yên tĩnh đến mức chỉ có hương hoa mà không có tiếng chim hót, nói cách khác, cho dù ở đây có thật sự xảy ra chuyện gì thì thế giới bên ngoài cũng sẽ không biết.

"Vừa rồi anh quá lỗ mãng rồi đấy." Tần Giản lão luyện thành thục đi tới, đôi mắt nhìn vào An Hiên, trong ánh mắt vừa có trách móc vừa có lo lắng: "Cậu có biết nữ nhân kia lai lịch thế nào không?"

"Đều tại tôi, là tôi đã quá vội vã rồi." An Hiên cũng xin lỗi về hành vi lỗ mãng trước đó của mình.
Bình Luận (0)
Comment