Chương 260: Sương mù
Chương 260: Sương mùChương 260: Sương mù
"Chết tiệt!" Tên mập hét lên: "Gần đây tại sao trong nhiệm vụ lại có nhiều lão âm bí như vậy, cô nhi viện đang đang nghỉ lễ sao?" (Lão âm bí: một thuật ngữ mới để chỉ giả heo ăn thịt hổ)
"Tsk." Vẻ mặt cảm khái của Giang Thành lập tức thay đổi, hắn nghỉ hoặc đánh giá tên mập từ trên xuống dưới, luôn cảm thấy tên mập này không còn ngoan ngoãn như trước nữa, hình như trong lời nói luôn có ẩn ý.
May thay, Giang Thành chỉ nhìn chằm chằm tên mập vài giây rồi quay đi, hắn đi đến ngồi xuống bên cạnh bàn Hạ Manh đang ngồi, đầu tiên liếc nhìn chiếc cốc trước mặt Hạ Manh, sau đó tự rót cho mình một cốc nước.
Gian phòng này vừa nhìn đã thấy có gì đó không ổn, có thể cẩn thận cái gì thì cẩn thận cái đó, cách an toàn nhất là đi theo bước chân của người đi trước, ví dụ như nhìn thấy có người uống nước, hơn nữa không sao, thì mình mới uống.
Hạ Manh vừa rồi đã uống một ngụm nước, hắn và tên mập đều nhìn thấy.
Dường như đọc được suy nghĩ của Giang Thành, Hạ Manh khinh thường liếc hắn một cái.
Sau khi uống một ngụm nước, làm ướt cổ họng, Giang Thành hài lòng cởi áo ra, sau đó đặc biệt đi một vòng, vô cùng đắc ý vung tờ báo manh mối ra trước mặt Hạ Manh.
Hắn nheo mắt, dùng giọng điệu trầm bổng du dương nói: "Để tôi xem bên trong viết cái gì nào?"
Còn chưa kịp đợi hắn mở tờ báo ra, Hạ Manh liền nhảy lên, ấn tờ báo lên trên bàn: "Anh là con lợn ngu ngốc à? Lúc này mở ra?"
Giọng nói của cô ta tuy không lớn, nhưng có thể nghe ra là đang cố ý nén xuống, nếu không sẽ càng hung ác hơn.
Cũng may mà chất lượng của tờ báo khá tốt, nếu đổi lại là một tờ báo bình thường, bị Hạ Manh giáng cho một phát như vậy, chắc là đã rách ra rồi.
Giang Thành chớp chớp mắt, vẻ mặt ngơ ngác, hiển nhiên là đang đợi cô ta nói tiếp.
"Có lời giải thích nào về việc khi nào thì thứ này sẽ được mở ra sao?" Tên mập cũng có nghỉ vấn tương tự, anh ta mím môi, tách trà vừa bưng lên chưa kịp uống, kết quả bị một màn này dọa sợ.
Những thông tin mà anh ta có về ác mộng đều là do bác sĩ kể lại cho, anh †a fñna chỉ biết rằng cá những manh mối nhiêm vu ẩn aiấu trên tờ báo hơn nữa chỉ sau khi bước vào ác mộng mới hiện ra.
Sau khi nhận ra Giang Thành và tên mập trông không giống như đang giả vờ, Hạ Manh thở ra một hơi, trừng mắt với Giang Thành một cái, cuối cùng mới từ từ ngồi xuống.
Tất nhiên, tờ báo cũng vật về chủ cũ.
"Tờ báo mở ra càng muộn, thì lợi ích thu được càng lớn." Cô ta nói một cách ngắn gọn.
Vài giây sau...
"Cũng có nghĩa là, manh mối bên trong không phải là cố định, càng mở ra muộn, thì manh mối... manh mối cũng sẽ tiết lộ càng nhiều phải không?" Tên mập dường như đã hiểu ra điều gì đó, nuốt nước miếng, tiếp tục nói hỏi: "Có phải là ý này không?"
"Phải."
Tên mập sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, bí mật quay lại nhìn bác sĩ.
Sau khi nhận ra tên mập đang nhìn mình, Giang Thành lập tức gãi cổ, giọng dao động hét lên: "Tôi biết rồi!"
Mưa đến nhanh, tạnh cũng nhanh, chẳng bao lâu, tiếng mưa rơi không còn nghe thấy nữa, điều này khiến mấy người Giang Thành có cảm giác, mưa chỉ muốn xua đuổi bọn họ vào trong chái phòng.
"Nhìn xem." Tên mập đi tới cửa sổ thò đầu ra ngoài: "Trời đã tạnh rồi."
Hạ Manh cũng đi đến bên cửa sổ, một lúc sau mới nói: "Kỳ lạ, mưa này đã tạnh rồi, nhưng bầu trời vẫn không thay đổi, vẫn tối như vậy."
Tên mập quay đầu lại hỏi: "Là lát nữa trời vẫn còn mưa nữa sao?"
"Không giống lắm." Giang Thành đáp, hắn đi tới một vị trí khác của cửa, trốn sau cánh cửa, nhìn qua khe hở giữa cửa nhìn ra ngoài, ngay sau đó mới lùi lại, chậm rãi nói: "Ngược lại trông có vẻ như sắp tối rồi."
Mặc dù tốc độ thời gian trong ác mộng luôn là một điều bí ẩn, nhưng từ khi bọn họ tỉnh dậy đến giờ cũng chỉ mới hai tiếng, từ sáng sớm đến tối đêm chỉ có hai tiếng, vẫn là quỷ dị đến mức quá đáng.
"Có khi nào liên quan tới nhiệm vụ trong nhiệm vụ này không?" Tên mập hỏi.
Hạ Manh gật đầu nói: "Cũng có khả năng này."
Mặc dù mưa đã tạnh nhưng trên mặt hồ đối diện với cửa sổ vẫn xuất hiện một lớp sương mỏng, sương mù đến khá đột ngột, chờ khi tên mập nhát hiên ra nó đã aần như lấn đầy toàn bê măt hầ. "Bác sĩ, có sương mù rồi." Tên mập nhìn bác sĩ đang thắp mấy cây nến tìm được lên, bên trong gian phòng dần dần được ánh sáng bao phủ.
Hạ Manh thì phụ trách kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ, đảm bảo đều đã đóng kín, cố gắng ngăn không cho sương mù thổi vào.
Suy cho cùng, sương mù bay lên từ trong hồ này quả thực rất quỷ dị, nếu như nói bên trong không có vấn đề gì, e rằng chính bọn họ cũng sẽ không tin.
Mấy người chen chúc vào một vị trí cách xa cửa sổ và cửa ra vào, lặng lẽ chờ đợi.
Không lâu sau, một loạt âm thanh như có như không truyền vào tai tên mập, lúc đầu anh ta chỉ nghe thấy được một chút, nhưng sau đó, như cảm nhận được điều gì, đồng tử của anh ta đột nhiên co rút lại.
Đúng lúc anh ta quay đầu lại định nói gì đó với bác sĩ bên cạnh, một bàn tay từ trên vai anh ta thò ra, đột nhiên bịt miệng anh lại: "Tôi cũng nghe thấy rồi." Một loạt âm thanh nhỏ đén mức khó nghe vang vỏng bên tai.
Là bác sĩ.
Bác sĩ không lựa chọn chất chỗ nến hạn chế xung quanh mình mà là đem nến rải rác ra, hai cây để sau cửa, hai cây còn lại để sau cửa sổ, để khiến cửa ra vào và cửa sổ đều được chiếu sáng rõ ràng.
Trong tay bác sĩ chỉ còn lại một cây, trông có vẻ như hắn vẫn chưa có ý định đốt nó lên.
Cho dù là ba người bọn họ ở cùng nhau, anh ta cũng không nhìn thấy quá rõ mặt bác sĩ và Hạ Manh, chỉ có một đường nét đại khái, mờ mờ ảo ảo, nhìn hồi lâu lại cảm thấy có chút đáng sợ.
Đó là âm thanh của tiếng hát hí khúc, ¡ ¡ a a, chính là phát ra từ vị trí của hồ, giọng hát cực kì sầu muộn, vô cùng quỷ dị.
Tên mập nhanh chóng tìm kiếm trong đầu, sau đó cau mày, anh ta dường như đã nghe thấy âm thanh có chút tương tự ở đâu đó.
Một lúc sau, sắc mặt anh ta đột nhiên tái nhợt, anh ta đã nhớ ra rồi, chính là lần bác sĩ xem phim kinh dị rồi ngủ quên đó, nữ quỷ trong phim chính là đã hát như thế này.
Tên của nữ quỷ đó là Sở Nhân Mỹ.
Nghĩ tới nữ quỷ áo đỏ quỷ dị đang đứng dưới đáy hồ, tên mập lập tức mất bình tĩnh, thân thể bắt đầu khẽ run rẩy, anh ta không tin lại có sự trùng hợp đến như vậy.
Chỗ sâu trong nhà cổ, trong đêm, bờ hồ, tiếng hát hí khúc, sương một bộ phim kinh dị hoàn hảo.
Cố gắng hết sức bịt tai bằng cả hai tay nhưng hoàn toàn vô ích, âm thanh kia như xuyên qua lòng bàn tay và truyền thẳng vào trong đầu.
Ngay khi tên mập sắp chịu không nổi nữa, tiếng hát hí khúc dần dần nhỏ đi, rất nhanh, bên ngoài đã hoàn toàn yên tĩnh trở lại, mấy người Giang Thành cũng không hề lập tức đứng dậy xem xét, mà đợi một lát sau, mới dần dần đứng lên.
Đến lượt tên mập rồi, hai chân tê dại, đứng không vững, hơn nữa cũng không dám nói, bởi vì anh ta còn chưa nghe thấy Giang Thành hay Hạ Manh nói gì.
"Còn nhớ người phụ nữ đó đã nói gì không?" Đó là giọng của bác sĩ.
Ngừng một lúc, giọng nói vô cảm của Hạ Manh vang lên: "Lão gia thích yên tĩnh, nên trong nhà lúc nào cũng vắng lặng, phòng có người ở ít, ban đêm xin hãy ở trong chái phòng, đừng đi lang thang, kẻo lại khiến các vị bị quấy nhiễu."
"Đây chắc là thứ quấy nhiễu đến chúng ta." Giang Thành nói.