Chương 261: Đồng minh
Chương 261: Đồng minhChương 261: Đồng minh
Hạ Manh nhìn về phía hồ, tầm nhìn như có thể xuyên qua bức tường, cô ta hạ giọng nói: "Âm thanh được truyền đến trên hồ, hơn vị trí không xác định, giống như đang không ngừng dịch chuyển."
Không ngừng dịch chuyển trên mặt hồ, còn là vào một ngày nổi sương mù sau khi màn đêm buông xuống, không cần bất kỳ lời giải thích không cần thiết nào, tên mập có thể tự mình tạo ra một cảnh tượng khá kinh khủng trong đầu.
Trên mặt hồ mù sương, có một nữ quỷ mặc áo đỏ với khuôn mặt không nhìn rõ đang lơ lửng. Nữ quỷ nhảy múa duyên dáng, ¡ ¡ a a trong miệng, hát bài hát mơ hồ không rõ, nhưng lại vô cùng sầu muộn, khung cảnh vô cùng quỷ dị.
"Còn nhớ không?" Hạ Manh nhìn Giang Thành.
Giang Thành gật gật đầu: "Trong đầm Hàn Trinh sau núi ở thôn Tiểu Thạch Giản cũng có một nữ quỷ."
Tên mập không tham gia nhiệm vụ ở thôn Tiểu Thạch Giản, nhưng bác sĩ sau khi quay về đã nói với anh ta, quá trình mạo hiểm giật gân khiến tên mập sợ hãi đến mức cả một đêm không thể ngủ được.
Đặc biệt là con quỷ đó thích bẻ cổ người ta, sau đó vặt đầu xuống.
Lần nhiệm vụ đó cuối cùng chỉ có bác sĩ, Hạ Manh và một người phụ nữ tên Lý Lộ sống sót.
"Trong trạch viện này nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, kết quả dẫn đến cái chết của một người phụ nữ, có thể cô ta đã chết trong hồ, hoặc có thể sau khi chết bị vứt xác vào trong hồ." Hạ Manh suy đoán.
"Hai người... hai người có ai hiểu về hí khúc không?" Tên mập rụt cổ lại, dùng một giọng rất muốn xem bên ngoài rút cuộc thế nào rồi nhưng vẫn rất vô cùng sợ hãi, thì thầm: "Về mấy bài hát ấy, nếu như có thể biết quỷ đang hát bài gì, nói không chừng có có thể tìm được một số manh mối."
Đề xuất của tên mập cũng hay, đáng tiếc Giang Thành và Hạ Manh đều không biết gì về hí khúc, tuy nhiên Hạ Manh nói rằng chờ ngày mai sau khi trời sáng, mọi người ra ngoài rồi có thể hỏi những người khác.
Nghe vậy, ánh mắt âm trầm của tên mập lại sáng lên: "Đúng vậy." Anh ta liên tục gật đầu: "Tôi thấy Tần Giản kia cũng đã rất lớn tuổi rồi, nói không chừng ông ta sẽ hiểu mấy cái này."
Hiện tại nhiệm vụ vừa mới bắt đầu, chỉ có những manh mối này, cũng không thể phân tích thêm gì được nữa, về phần tờ báo manh mối trong tay Hạ Manh, tên mập hiểu nó là loại giống như túi gấm của Gia Cát, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ thì không được mở ra.
Giờ đây, trọng tâm của bọn họ chuyển từ tiếng hát quỷ dị bên ngoài sang việc làm thế nào để trải qua đêm đầu tiên an toàn ở đây.
Nhìn vào tình hình hiện tại, trong ba chái phòng chắc hẳn tạm thời sẽ không có người chết, nhưng trời chỉ vừa mới nhập nhoạng tối đã xảy ra chuyện như thế này, đêm nay định sẵn là sẽ rất dài, và không bình lặng.
"Tôi sẽ canh gác ca đầu tiên." Giang Thành xung phong nói: "Hai người đi ngủ trước đi, gần đến giờ tôi sẽ đánh thức hai người, sau đó hai người thức dậy canh gác ca thứ hai."
Trên bàn bày một đĩa hoa quả và các loại hạt nhỏ, Hạ Manh sau khi tách một hạt ra cho vào miệng xong, vỗ nhẹ chỗ vụn còn sót lại trên tay, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Giang Thành đang nói, nói bằng giọng khinh thường: "Anh không cần để lại tên mập để giám sát tôi." Cô ta nhướng mày: "Ở trước mặt Đỏ Thẫm, chúng ta là đồng minh, tôi sẽ không tấn công các anh đâu."
"Manh Manh, cô đừng hiểu nhầm." Giang Thành dùng giọng cao lên vài tông giải thích: "Tôi chỉ lo sau nửa đêm cô không kiềm chế được ý nghĩ xấu xa của mình rồi ấn tôi xuống thôi."
Hạ Manh nghe vậy cười toe toét, đôi mắt xinh đẹp nheo lại, khóe miệng lộ ra hai chiếc răng hổ đáng yêu, một lúc sau, cô ta đột nhiên nói: "Anh cảm thấy chỉ để lại một tên mập thì có thể ngăn cản được tôi sao?"
Cô ta nhìn Giang Thành từ trên xuống dưới bằng đôi mắt rực lửa không che giấu, sau đó cười nham hiểm: "Tôi đánh anh ta bất tỉnh, rồi trói lại thì cũng thế thôi." Cô ta thở ra như lụa.
"Tsk." Ngay lúc Giang Thành đang nheo mắt nhìn Hạ Manh, suy nghĩ xem rút cuộc gần đây xảy ra vấn đề ở đâu...
Giọng nói của tên mập đột nhiên vang lên.
"Cô Hạ Manh." Tên mập vừa mới co rúm lại đứng thẳng lên, kiên quyết nói: "Tôi nghĩ bước đánh gục tôi của cô là không cần thiết. Thứ nhất, tôi không dễ bị đánh gục như cô nghĩ. Thứ hai," tên mập nói: "chỉ cần cô không đi quá xa, tôi sẽ không làm lỡ việc của cô."
Giang Thành nheo mắt, tựa hồ đã tìm ra nguyên nhân.
Kết quả thảo luận cuối cùng là hai người đều lùi lại một bước, Giang Thành gác nửa đêm đầu, Hạ Manh gác nửa đêm sau, hai người không ai can thiệp với ai.
Về phần tên mập ... cả hai đều không muốn ở cùng anh ta. Cho nên anh ta thích ngủ thì ngủ, muốn ngồi dậy cũng được, nhưng chỉ cần một điểm là ngậm miệng lại, không quấy rầy người khác đang gác đêm là được.
Tên mập rất tỉnh tường, nhìn thấy Hạ Manh đã nằm được một lúc, sau khi hô hấp dần ổn định, mới lặng lẽ đứng dậy, sau đó đi tới chỗ bác sĩ đang ngồi cách ngọn nến không xa.
Anh ta vươn cổ, vô cùng tự nhiên đưa tay ra phía đĩa trái cây bác sĩ đang ăn trước mặt, nhưng vừa đưa tay ra thì phát hiện bác sĩ đã lấy đĩa trái cây đi mất.
"Bác sĩ." Cảm thấy khá ngượng ngùng, sau đó tên mập liếm mặt nói: "Anh đừng hiểu lầm, vừa rồi tôi là sống ở trong trại Tào, nhưng lòng lại thuộc về nhà Hán." Anh ta dừng lại, kiên quyết nói: "Tôi làm vậy là để khiến cô ta bị mê hoặc, xâm nhập vào nội bộ của bọn họ."
"Đừng nói nhảm nữa." Giang Thành lại tách một quả hạch khác cho mình, ném vào miệng nhai, vừa liếc nhìn chiếc giường Hạ Manh đang ngủ, nhỏ giọng nói: "Lát nữa Hạ Manh tỉnh rồi, hãy để mắt tới cô ta một chút."
Nghe vậy, tên mập liên tục gật đầu: "Bác sĩ, tôi gác đêm thì anh cứ yên tâm."
Nói xong, vẻ mặt của tên mập có hơi thay đổi, anh ta lại nghiêng người về phía bác sĩ, nhỏ giọng nói: "Bác sĩ, tôi cảm thấy nếu như người đàn ông trung niên đã yêu cầu chúng ta cùng Hạ Mạnh đọc xong cuốn sách vượt qua nhiệm vụ, điều đó có nghĩa là ít nhất trước khi nhiệm vụ kết thúc, chúng ta vẫn còn có ích, cho nên tôi không nghĩ cô ta sẽ không lừa chúng ta đâu."
"Hơn nữa trong nhiệm vụ lần này có người Đỏ Thẫm, nếu như cô ta ra ta với chúng ta, ai sẽ giúp cô ta đối phó với Đỏ Thẫm?"
Tên mập dường như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt thay đổi, giọng nói bắt đầu run rẩy: "Người lái xe taxi do Đỏ Thẫm phái tới tà môn đến như thế nào, anh cũng đã thấy rồi đấy, một tên như vậy, tôi cảm thấy chỉ dựa vào một mình Hạ Manh..."
"Ai nói cho anh biết, người lái xe là Đỏ Thẫm phái tới?" Giang Thành ngẩng đầu hỏi.
Tên mập sửng sốt một chút, sau đó chớp mắt nói: "Bác sĩ, tôi không hiểu ý của anh? Đây không phải là lúc trước..."
"Mọi thứ mà chúng ta biết về Đỏ Thẫm cho đến nay đều là do người đàn ông trung niên nói ra, ngay cả cái tên Đỏ Thẫm cũng là anh ta nói cho chúng ta biết, nhưng ai có thể chứng minh những gì anh ta nói là sự thật?" Giana Thành hỏi: "Đỏ Thẫm rút cuộc như thế nào, có phải như những lời của bọn họ nói hay không, khoa trương hơn nữa là, thậm chí còn không biết liệu có một tổ chức tên là Đỏ Thẫm hay không nữa."
Nhìn khẩu hình miệng tên mập, Giang Thành biết anh ta muốn nói gì, liền ngắt lời trước: "Nếu như anh vẫn còn muốn nhắc tới người lái xe taxi kia thì có thể ngậm miệng rồi, tôi có thể nói cho anh biết, khả năng lớn nhất không phải là Đỏ Thẫm vẫn còn bị nghi ngờ về sự tồn tại kia, mà là..." Ánh mắt của hắn thâm sâu liếc nhìn vị trí của Hạ Manh.
Sau khi ngây người ra một lúc, trái tỉm của tên mập chợt đập thình thịch.
Anh ta đột nhiên nhớ đến cuốn tạp chí Kê Thang mà mình đã đọc trong lúc buồn chán khi đang lái xe, trong đó có câu chuyện nói như thế này: Cách nhanh nhất để hòa giải với đối phương là tạo ra một kẻ thù chung cho nhau.
Đỏ Thẫm... vừa hay là cái đó.