Chương 262: Thiếu gia
Chương 262: Thiếu giaChương 262: Thiếu gia
Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Thành còn đang lưu luyến nằm trên giường thì bị tên mập đánh thức, Hạ Manh tranh thủ thời gian Giang Thành tỉnh hẳn và ngồi dậy, lại đi ngủ bù được nửa tiếng.
Chờ khi mặt trời đã hoàn toàn lên hẳn, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân từ xa đến gần, bởi vì ở sâu trong trạch viện quá vắng vẻ, nên tiếng bước chân nghe vô cùng rõ ràng.
"Các vị đại phu." Ngoài cửa truyền đến giọng nói của người phụ nữ dẫn đường ngày hôm qua: "Mời ra ngoài dùng bữa sáng."
Khi Giang Thành lấm la lấm lét ra mở cửa, quả thực có một người phụ nữ trung niên đang đứng ngoài cửa, chỉ có điều người phụ nữ này vẫn mang bộ mặt người chết đó, trông như diễn viên quần chúng tan ca muộn không lĩnh được cơm trưa vậy.
Lúc này, mấy người Giang Thành cũng đã nhìn thấy người ở hai gian phòng còn lại đã đi ra, tụ tập lại cùng với nhau, đang nhìn về phía bọn họ, hơn nữa trông như đang thì thầm to nhỏ gì đó với nhau.
Mấy người Giang Thành theo đó mà cũng yên tâm, bọn họ cảm nhận được một bầu không khí bất an từ đồng đội, điều đó có nghĩa là đêm ngày hôm qua bọn họ cũng đã nghe thấy tiếng hát quỷ dị kia.
Chứ không phải mỗi nhóm của mình mới nghe thấy.
Điều này rất quan trọng.
Người phụ nữ trung niên dẫn bọn họ đi vòng một quãng đường men theo hồ, một con đường lát đá xanh uốn lượn dẫn đến một ngôi đình trên hồ.
Ngôi đình không nằm sâu trong hồ, chỉ cách bờ khoảng mười mấy mét, hôm qua khi mới đến, bọn họ cũng đã chú ý tới ngôi đình yên tĩnh này rồi.
Trong đình có đặt một chiếc bàn vuông bằng gỗ, bên trên có bày biện những món ăn, đồ uống và bánh ngọt tỉnh xảo, xung quanh chiếc bàn vuông đặt một vòng những chiếc ghế có tựa lưng.
Chờ khi mọi người đã ngồi xuống, người phụ nữ liền đứng trên bờ cách bọn họ khoảng mười mấy mét, với đôi mắt nhìn không ra cảm giác gì nhìn chằm chằm vào nơi này, giống như muốn ghi nhớ tất cả những người này vào trong đầu vậy.
Đồ ăn rất ngon, nhưng dưới một ánh mắt như thế này, làm sao có tâm trạng để ăn được? Mọi người nhìn nhau một cái, rồi tranh thủ lúc ăn cơm, để thì thầm thảo luận về chuyện xảy ra tối hôm qua.
Quả nhiên mọi người đều nghe thấy tiếng hát như có như không kia, nhưng khiến tên mập không ngờ tới chính là...
"Cô nói trên mặt hồ có người nhảy múa?" Người lên tiếng là Tả Tỉnh, cô không hề cố ý đè nén giọng của mình xuống, biểu hiện có hơi đột ngột.
Không biết là bị dọa sợ bởi giọng điệu đột ngột của Tả Tinh, hay là vẫn chưa bình phục sau cú sốc tối hôm qua, tóm lại, khuôn mặt vốn đã run lên vì sợ hãi của Thang Thi Nhu lúc này càng trở nên nhợt nhạt, như thể đã mất hết sắc máu.
"Đúng... đúng vậy." Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Đêm hôm qua, sau khi tôi nghe thấy âm thanh, nên đã tò mò nhìn ra bên ngoài, kết qủa.... kết quả đúng lúc nhìn thấy một bóng người đang nhảy múa trên mặt hồ."
Chắc là do lại nhớ lại cảnh tượng quỷ dị lúc đó, nên lưỡi của Thang Thi Nhu cũng run rẩy.
Tên mập vô thức liếc nhìn An Hiên, nhưng phát hiện đối phương đang cúi đầu, thong thả ung dung ăn đồ ăn trong đĩa, bên cạnh chiếc đĩa còn có một bát canh đang bốc khói.
"Bóng người trông như thế nào?" Hạ Manh hỏi.
"Tôi không biết." Thang Thi Nhu lắc đầu: "Tôi thực sự không biết, bên ngoài có sương mù, tôi chỉ nhìn thấy một bóng người mờ ảo, nhưng ... nhưng đó chắc chắn là một người phụ nữ."
"Hình dáng... hình dáng rất gầy, trông cực kì gầy." Cô ta lại vội vàng bổ sung.
Mọi người đều đã nghe thấy tiếng hát tối qua, bọn họ hoàn toàn có thể hiểu được nỗi sợ hãi của Thang Thi Nhu vào lúc này, hơn nữa ... trong mắt bọn họ dù vô ý cố ý cũng đã có một chút thương hại khi nhìn Thang Thì Nhu, cũng đã có một chút thương cảm không dễ phát hiện.
Với tư cách là một người mới, sứ mệnh của cô đã kết thúc rồi.
Mặc dù người đầu tiên nhìn thấy quỷ không nhất thiết có nghĩa sẽ là người chết đầu tiên, nhưng khả năng là cao nhất, hơn nữa dựa trên mô tả của cô ta, e rằng câu chuyện về con quỷ này...
"Các vị đại phu." Một giọng nói ma quái đột nhiên vang lên từ cách đó không xa, mọi người lập tức nhìn về phía bờ, người phụ nữ trung niên đang đứng ở đó, tư thế không hề thay đổi.
"Dùng bữa xong xin mời đi theo tôi." Giọng nói cô ta đều đều và lạnh lhna. aiếna nhứ môêt chiếc máv đaec lai khiến môi naười cằm thấy rất khó chịu: "Chu quản gia vẫn đang đợi các vị, nói là có chuyện cần dặn dò."
Sau khi đi theo người phụ nữ trung niên rời đi, bọn họ đã đi một quãng đường khá xa, khoảng 10 phút sau, mới dừng chân ở trong một viện lạc tương đối lớn, nơi này rõ ràng là sang trọng hơn nhiều so với nơi bọn họ Ở.
Bên trong viện lạc, có ba người không biết đã đứng ở đây từ lúc nào.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên thân hình thấp bé, đôi mắt nhỏ hơi nheo lại, mũi khoằm, râu cá trê, mặt vừa hẹp vừa dài, dài đến mức độc đáo, nhưng trang phục trên người rõ ràng là hoa lệ hơn nhiều so với những người đang đứng cùng.
Một cô gái trẻ tuổi và một người đàn ông giống như thần cửa dữ tợn vừa gặp ngày hôm qua đang đi theo phía sau người đàn ông trung niên.
"Vị này chắc hẳn là Chu quản gia rồi, mọi người hãy chú ý đến mỗi câu nói, cũng như từng hành động của ông ta." Khi còn cách người đàn ông trung niên một khoảng, Tần Giản lão luyện thành thục nén giọng xuống thấp nói.
Giống như ngày hôm qua, một nhóm người chậm rãi đứng trước mặt mọi người, trên mặt không nhìn ra một chút cảm xúc nào.
"Bỉ nhân họ Chu, là quản gia trong nhà của Hoàng lão gia, mọi thứ ăn mặc của các vị đại phu ở đây đều sẽ do tôi phụ trách." Cơ mặt của vị Chu quản gia này cứng đờ, quang người toát ra một cỗ khí tức quỷ dị.
Chu quản gia cũng không quan tâm tới phản ứng của mọi người, tiếp tục tự mình nói, từ miệng ông ta, mọi người đại khái đã hiểu được niên đại và bối cảnh của nhiệm vụ lần này.
Trần Cường nói không sai, nơi đây quả thực là thời nhà Tống.
Chủ nhân của phủ trạch này họ Hoàng, từng là một thương gia buôn trà nổi tiếng ở địa phương, sau khi kiếm đủ tiền, đã mua một chức quan chức nhỏ, sau đó dành thời gian rảnh rỗi ở nhà, chăm sóc bản thân.
Bởi vì đối nhân ôn hòa, sẵn sàng giúp đỡ người nghèo, nên có được danh hiệu Hoàng đại thiện nhân, thuộc loại có danh tiếng rất tốt ở địa phương.
Nhưng người tốt thì không được báo đáp, con trai duy nhất của Hoàng lão gia mắc phải một chứng bệnh điên hiếm gặp, suốt ngày điên điên khùng khùng, tự nhốt mình trên gác mái, ai cũng không gặp, hơn nữa...
Nói đến đây, Chu quản gia đột nhiên dừng lại, sau đó ngẩng đầu lên nhìn từng người một với ánh mắt kỳ lạ, người bị ánh mắt quét đến đều có cảm giác cổ quái như bị ánh sáng xuyên qua. "Tối hôm qua các vị... có nghe thấy âm thanh gì kì lạ không?" Chu quản gia đột nhiên hỏi.
"Không." An Hiên thay mặt mọi người trả lời vấn đề này, anh ta khẽ gật đầu, biểu hiện rất tự nhiên nói: "Hôm qua chúng ta đều mệt quá, nên từ rất sớm đã ngủ mất rồi."
Nghe xong câu trả lời này, khóe miệng Chu quản gia đột nhiên nhếch lên, đôi mắt hơi nheo lại càng khó nắm bắt: "Là như vậy à." Ông ta đột nhiên mỉm cười: "Không quấy rầy đến các vị đại phu nghỉ ngơi, đương nhiên là tốt nhất rồi."
"Chu quản gia, ngài đang nói đến cái gì vậy?" An Hiên chớp chớp mắt khó hiểu: "Cái gì quấy rầy đến chúng tôi nghỉ ngơi?"
Phối thêm tướng mạo nho nhã kia, An Hiên thuộc loại người rất dễ lấy được thiện ý của người khác, thậm chí còn tin tưởng, tất nhiên điều này chỉ dành cho những kiểu người như Thang Thi Nhu mà thôi, đối với những người như Giang Thành hay Hạ Manh, không chút tác dụng.
Nhưng không biết vì sao, Chu quản gia vậy mà lại bắt đầu giải thích: "Kể từ sau khi mắc bệnh điên, thiếu gia có một sở thích cực kì cổ quái." Ông ta nhìn chằm chằm An Hiên, chậm rãi nói: "Thiếu gia chỉ ra ngoài vào ban đêm, để hát trên hồ."