Chương 263: Hoàng lão gia
Chương 263: Hoàng lão giaChương 263: Hoàng lão gia
Nghe vậy, cơ thể của Thang Thi Nhu run rẩy dữ dội, giây tiếp theo, đồng tử cũng run rẩy không kiểm soát.
Vì để tránh sự bất thường của cô ta bị phát hiện, Hạ Manh lặng lẽ kéo cô ta ra phía sau nhóm người, lúc này khoảng cách giữa người chơi mới và người chơi cũ đã được thể hiện ra ngoài.
Sau đó Hạ Manh đưa ra một ánh mắt sắc bén, Thang Thi Nhu lập tức không dám nhúc nhích nữa.
"Hoàng thiếu gia sẽ đến hồ hát vào ban đêm?" An Hiên biểu hiện ra vô cùng ngạc nhiên, anh ta che giấu cực kì tốt, giống như là chỉ vừa mới biết chuyện xảy ra trên hồ tối qua vậy.
"Phải." Chu quản gia gật đầu, ông ta gần như không muốn nói thêm về vấn đề này nữa, sau đó quay đầu lại lạnh lùng nói: "Hoàng lão gia vẫn còn đang đợi trong đại sảnh, xin mời các vị đại phu đi theo tôi."
Cô gái trẻ và người đàn ông hung dữ trông như thần cửa bên cạnh ông ta cũng đứng sang một bên, mở ra con đường đá phía sau lưng.
Nhóm người được Chu quản gia dẫn đến một chỗ trong chính viện, bức tường trong viện ở đây ngày càng cao lớn hơn, bên ngoài tường có một khu rừng trúc nhỏ mọc rất tươi tốt, không gian yên tĩnh trang nhã, hành lang dài uốn lượn hai bên trái và phải, tường trắng gạch đen, cùng bổ sung cho nhau.
Dù vô tình hay cố ý, mọi người đều giữ một khoảng cách với Chu quản gia đang dẫn đường.
Sư Liêu Trí với mái tóc màu vàng vô cùng nổi bật rụt cổ lại, ánh mắt không ngừng nhìn ngó xung quanh, trông có vẻ rất cảnh giác: "Thật là kỳ lạ." Anh ta thì thầm: "Nếu như trước đây chúng ta đã từng đến, vậy thì nhất định cũng đã phải nắm rõ bệnh tình của thiếu gia rồi, ông ta có cần thiết phải giải thích lại cho chúng ta một lượt không?"
"Đúng vậy." Một lúc sau, giọng nói nặng nề của Vưu Kỳ vang lên: "Điểm này không hợp lí."
"Có lẽ là quy tắc." Tần Giản một tay sờ cằm của mình, giọng điệu không chắc chắn nói: "Mọi người hẳn biết rõ, quy tắc của nơi này không chỉ hạn chế chúng ta, mà những thứ kia cùng với NPC, cũng đều sẽ bị quy tắc hạn chế."
"Cho nên... Cho dù Chu quản gia biết chúng ta đã từng tới đây, cũng phải nhắc lại một lượt chuyện lần trước chúng ta tới đã từng giới thiệu." rất ít nói.
Nhưng không giống như những người mới bình thường, khi vừa mới đến đây, anh ta đã có thể nhìn ra thế giới này thuộc về thời nhà Tống trên trục thời gian, không chỉ như vậy, hiện tại còn tìm ra một số quy tắc cơ bản của ác mộng từ lời nói của một số người chơi kỳ cựu.
Dần dần, một ánh mắt có ẩn ý nhìn về phía anh ta, chỉ là bản thân anh ta dường như vẫn chưa biết, vẫn như cũ nhìn Tần Giản hỏi: "Là như vậy sao?"
"Đại khái là vậy." Tần Giản nhìn anh ta cười cười, gật đầu nói.
Bất giác, nhóm người đã đi đến trước cửa một gian phòng vô cùng hoành tráng, Chu quản gia dẫn đường bước lên bậc đá trước cửa, quay đầu lại nhìn những người chơi phía sau.
"Các vị đại phu" Chu quản gia đột nhiên nói: "Có một chuyện tôi vẫn phải nhắc nhở các vị, lão gia nhà chúng tôi bởi vì bệnh của thiếu gia mà đã kiệt quệ tâm sức, thể chất suy nhược, vẫn mong các vị sẽ tế nhị hơn khi nói về bệnh tình của thiếu gia trước mặt ngài, để tránh kích thích đến ngài ấy."
"Chắn chắn rồi." An Hiên khẽ gật đầu.
Đẩy cửa ra, trong gian phòng có chút tối tăm, cách đó khoảng bảy tám mét có một ông lão phúc hậu đang ngồi, nói là ông lão thôi, nhưng trên thực tế phỏng chừng tuổi tác không đến 60, nhỏ hơn rất nhiều so với Tần Giản râu tóc đều bạc trắng.
Chắc là Hoàng lão gia người đứng đầu Hoàng phủ rồi, cũng là Hoàng đại thiện nhân trong lời đồn bên ngoài.
Nhiệt độ hiện tại chỉ có thể gọi là mát mẻ, nhưng Hoàng lão gia lại đang khoác một chiếc áo khoác lông thú dày cộp, gần như che kín toàn bộ cơ thể, đôi mắt cũng hơi nhắm lại, bộ dạng ủ rũ buồn bã
Đứng bên cạnh ông ta là một nữ tử trẻ tuổi ăn mặc như một tỳ nữ, giống như những người hầu khác trong phủ đã từng thấy trước đó, đều là một đôi mắt đờ dẫn, như thể đã mất hồn vậy.
Nhìn vào cảnh tượng trước mắt, sự lo lắng của quản gia cũng không phải là không có lý, cơ thể và tỉnh thần của ông lão phúc hậu trông đều rất kém, sắc mặt tái nhợt, gần như không có một giọt máu, ắt nghĩ có lẽ là do căn bệnh kì lạ của con trai ông ta gây ra.
"Lão gia." Chu quản gia bước tới, cung kính nói: "Các vị đại phu đến rồi."
Nghe vậy, mí mắt của Hoàng lão gia run rẩy, phải rất lâu sau mới mở ra hoàn toàn. Chờ khi ông ta đã hoàn toàn mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt có hơi khiến mọi người bất ngờ, đôi mắt của Hoàng lão gia ố vàng, tia máu chỉ chít trải khắp lòng trắng trong mắt, trông có chút đáng sợ.
Đôi mắt ố vàng chậm rãi chuyển động, tầm mắt nhìn về phía mọi người, từng chút một mở miệng ra, nhưng chưa kịp nói thì đã ho lên dữ dội: "Khụ khu... khụ..."
Tỳ nữ trẻ tuổi đang đứng thống hai tay bên cạnh lập tức bước tới, từ từ vuốt lưng cho Hoàng lão gia, động tác rất điêu luyện.
"Làm phiền ... làm phiền các vị đại phu đã ... nhọc lòng về bệnh tình của tiểu nhỉ."
Chỉ là một câu đơn giản nhưng Hoàng lão gia phải thở mấy lần mới nói xong.
"Y giả nhân tâm." An Hiên tướng mạo tốt nhất khẽ gật đầu với Hoàng lão gia nói: "Nên làm."
"Bệnh tình ... bệnh tình của tiểu nhi chắc là các vị đại phu cũng đã rõ rồi." Hoàng lão gia tiếp tục thở nặng nhọc: "Vậy thì tôi cũng không giữ các vị nữa, nếu như ... nếu như có thể chữa khỏi bệnh tình cho tiểu nhi, các vị chính là quý khách của Hoàng phủ ta, ân tình này chúng ta ... khụ khụ ... khụ..."
Mắt thấy trạng thái của Hoàng lão gia kích động, Chu quản gia ngầm đưa cho mọi người một ánh mắt, An Hiên lập tức hiểu ý nói: "Hoàng lão gia khách khí rồi, vậy thì chúng ta xin phép đến chỗ của thiếu gia."
Hoàng lão gia gần như muốn nói nữa cũng vô cùng khó khăn, chỉ xua xua tay.
Sau khi rời khỏi gian phòng của Hoàng lão gia, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, bệnh của Hoàng lão gia này dường như cũng cực kì nghiêm trọng, chỉ là không rõ vị Hoàng thiếu gia kia..."
"Chu quản gia." Tần Giản đột nhiên mở miệng hỏi: "Khi nào thì thuận tiện chúng ta đến chẩn trị cho Hoàng thiếu gia?"
Bởi vì biết rõ Hoàng thiếu gia ban ngày đóng cửa không tiếp khách, chỉ đến hồ hát vào ban đêm, cho nên sự lo lắng của Tần Giản cũng không phải là không có lí, dù sao thì không ai muốn đến hồ gặp thiếu gia vào đêm hôm khuya khoắt.
Quỷ mới biết sẽ xảy ra chuyện gì?
"Các vị đại phu cảm thấy khi nào thì thích hợp?" Chu quản gia xoay người lại hỏi.
Hiên †ai đang là khoảng 9-10 oiồ ánh mắt trời chiếu lên trên noười. mang đến một chút ấm áp.
"Hay là bây giờ đi." Sư Liêu Trí mím mím môi, nhỏ tiếng đề nghị.
Có lẽ bởi vì nơi này gần với hồ, hơi nước rất nặng, mọi người đều cảm thấy trên người ẩm ướt dính dính, mái tóc vàng óng như tổ gà của Sư Liêu Trí bết lại với nhau, rũ xuống dính vào trán, trông rất giống một con gà trống, bộ dạng có chút khôi hài.
Nhưng lúc này, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào trên người Chu quản gia.
Vài giây sau, Chu quản gia gật đầu nói: "Được."
Mọi việc diễn ra suôn sẻ một cách đáng ngạc nhiên, khiến những người chơi đã chuẩn bị sẵn sàng cho điều tồi tệ nhất lại có chút không kịp phòng bị, các NPC trong nhiệm vụ lần này có vẻ hơi quá dễ nói rồi.
"Có điều trước khi gặp thiếu gia, vẫn mong các vị đại phu có thể đi thay trang phục trước." Chu quản gia thong thả nói.
Nghe vậy, Hạ Manh nheo mắt lại, nhưng còn chưa kịp đợi cô ta lên tiếng, thì đã nghe thấy một giọng nói rất không vui: "Thay cái gì mà thay? Muốn thay mấy người đi mà thay, tôi không thay." Giang Thành ở một bên hét lên, trông rất lợi hại rất khí thế vậy: "Đây là hàng hiệu của tôi, khó khăn lắm mới dành dụm được tiền để mua, lại còn không cho tôi mặc?"