Chương 264: Thương xót
Chương 264: Thương xótChương 264: Thương xót
Ánh mắt của Vưu Kỳ nhìn Giang Thành từ trên xuống dưới một lúc, biểu cảm dần trở nên cổ quái, anh ta có nhìn thế nào cũng không thấy bộ quần áo này của Giang Thành rất đắt tiền.
Đường viền vẫn còn lộ ra đường chỉ thừa, tay nghề cũng rất có vấn đề.
"Là cần thay ra y phục của người trong phủ sao?" Tả Tinh vẫn luôn quan sát từ nãy đến giờ lên tiếng, giọng nói của cô ta khá là có từ tính, rất dễ nhận biết.
Đánh giá từ những thông tin có được cho đến nay, Hoàng thiếu gia có lẽ đang mắc một căn bệnh kiểu như tâm thần, hầu hết những bệnh nhân như thế này đều sợ người lạ, nếu thay ra y phục của người trong phủ với mục đích để không làm anh ta kinh động, thì cũng hợp lí.
"Đúng vậy." Bộ râu cá trê của Chu quản gia khẽ rung động: "Lát nữa tôi có việc khác, nên sẽ để cô ấy đưa mọi người đến đó." Ông ta ra hiệu cho người phụ nữ trung niên đứng sau lưng mình.
Nói xong, Chu quản gia dẫn theo người đàn ông hung dữ và cô gái trẻ rời đi.
"Các vị đại phu, xin mời đi theo tôi." Giọng nói của người phụ nữ trung niên lại vang lên.
Lại rẽ qua thêm mấy chỗ trong viện lạc, mọi người lại có một cái nhìn mới đối với không gian rộng lớn trong Hoàng phủ.
Ở đây, viện này nằm nối tiếp với viện kia, hai viện liền kề được nối với nhau bằng những mái vòm hình bán nguyệt, cùng với những kết cấu chạm rỗng có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, trông nó đầy không gian và không hề có cảm giác ngột ngạt.
Ở một số nơi ít được chú ý đến còn khắc một số dị thú không rõ tên gọi, chắc hẳn là có ý nghĩa để trấn trạch tránh tà.
Hơn nữa theo phương hướng bọn họ đi, càng ngày càng có nhiều điêu khắc như vậy.
"Theo ý kiến của tôi..."Sư Liêu Trí trông trước trông sau, yết hầu lăn lộn mấy cái, nhỏ giọng nói: "Vị thiếu gia này không phải là đã chết rồi đấy chứ, sau đó biến thành quỷ, cho nên chỉ có thể ra ngoài vào ban đêm, ban ngày thì..."
Nói đến đây, anh ta đột nhiên im lặng.
Thực ra không chỉ có anh ta, rất nhiều người cũng đã nghĩ tới vấn đề này nhưng nahĩ tới với nói ra là hai viêc khác nhau. bầu khôêna khí †trana nhóm người lập tức trở nên vi diệu.
Nếu đúng là như vậy thì giờ đây bọn họ chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.
Nghe vậy, người rụt rè nhất là Thang Thi Nhu sợ hãi đến mức khó có thể đứng yên, suy cho cùng, cô ta là người duy nhất tận mắt nhìn thấy "chân thân " của thiếu gia.
Cũng may An Hiên kịp thời tới đỡ cô ta, cũng không ngại để đối phương dựa vào người mình.
"Cô Thang, đừng sợ." An Hiên nhẹ giọng nói: "Có tôi ở đây.".
"Cảm ... cảm ơn anh An.""
"Cô cứ theo sát tôi là được."" An Hiên mỉm cười gật đầu.
Nhưng trong ác mộng có một số nguy hiểm nhất định phải chấp nhận, chẳng hạn như lần này, nếu không đi, bọn họ sẽ không thể nhìn thấy thiếu gia, từ đó không thể giải quyết được bí ẩn.
Mà ban ngày chủ động đi còn hơn là ban đêm thiếu gia đến tìm.
Sau khi lựa chọn giữa hai cái, mọi người quyết định cắn răng thay y phục, đến bái phảng thiếu gia.
"Đến rồi.""
Sau khi đẩy một cánh cửa gỗ xập xệ ra, một tòa nhà nhỏ ba tầng với cách bài trí vô cùng độc đáo hiện ra trước mắt mọi người, cửa ra vào và cửa sổ của tòa nhà nhỏ đều đóng kín, không có một âm thanh nào.
Trên tường và cột được vẽ những bức tranh vẽ các mỹ nữ hát hý khúc, với đôi bàn tay thon thả và tư thế duyên dáng.
Nhưng kết hợp với chuyện xảy ra tối qua, mọi người chỉ cảm thấy trong lòng ớn lạnh.
"Thiếu gia... sống ở đây?" Sư Liêu Trí hỏi với giọng không được tự nhiên.
"Phải."
"Không phải chúng ta phải đi thay y phục trước sao?" Tên mập chớp chớp mắt: "Sao lại trực tiếp đến chỗ thiếu gia thế này?"
Người phụ nữ trung niên nghe vậy không trả lời mà chỉ bước tới đẩy cánh cửa tầng một của tòa nhà nhỏ ra, sau một tiếng ""cạch"", cánh cửa... mở ra.
Ánh nắng tràn vào đã mang lại cho tòa nhà vốn không được thông gió đúng cách trong một khoảng thời gian không xác định này một bầu không Người phụ nữ trung niên quay lại, giọng điệu không thay đổi nhìn chằm chằm vào mọi người và nói: ""Mời các vị thay đồ."
Khoảnh khắc cô ta nhường bước, trong mắt mọi người đột nhiên có thứ gì đó lóe lên, sau đó ngay cả hơi thở của bọn họ cũng trở nên gấp gáp.
Căn phòng phía sau người phụ nữ... treo đầy những bộ hí phục có màu sắc khác nhau.
Màu trắng, màu xanh lá, màu xanh lam ... nhưng bắt mắt nhất là cái treo lơ lửng ở giữa... bộ hí phục màu đỏ.
Bộ hí phục màu đỏ đến chói mắt, giống như biển máu đang bắn tung tóe trước mặt.
Khoảnh khắc nhìn thấy bộ hí phục màu đỏ tươi, Thang Thi Nhu vốn đang kích động liền lập tức cứng người lại, sau đó trong đầu cô ta vang lên một tiếng "ù ù", tầm nhìn tối sầm, ngất lịm đi.
Xem ra..."thứ" mà Thang Thi Nhu nhìn thấy tối qua, có lẽ là đã mặc bộ hí phục màu đỏ tươi này.
"Chúng ta... vẫn cần thay y phục sao?" Tên mập dũng cảm hỏi.
Nhưng anh ta còn chưa nói xong, đã có mấy bóng người lập tức bước vào phòng, không hề né tránh người khác, cứ như vậy trực tiếp cởi quần áo trên người, bắt đầu mặc hí phục vào.
Một lúc sau, tên mập mới chợt hiểu ra, mặc dù bên trong trông như có rất nhiều hí phục, nhưng phần lớn đều chỉ là bán thành phẩm, chỉ có một số bên trong cùng là có thể mặc được.
Hơn nữa anh ta đã đếm rồi, vừa vặn 9 bội!
Nhưng bọn họ lại có 10 người!
An Hiên phản ứng nhanh nhất, ném thẳng Thang Thi Nhu đang bất tỉnh nhân sự ra, lao vào, lập tức chộp lấy một bộ hí phục màu xanh lam đậm, như sợ có người sẽ cướp của mình vậy.
Ngay lúc tên mập sợ mình sẽ không cướp được, đang định chạy tới cướp y phục thì đột nhiên có người từ phía sau kéo lại, anh ta vô thức nhìn lại, mới phát hiện ra là bác sĩ.
Bác sĩ ngược lại với dáng vẻ bình chân như vại, không một chút lo lắng.
Mà theo hướng hắn lúc này đang nheo mắt, Hạ Manh đã mặc lên một bộ hí phục màu xanh lam, nước da trắng nõn kết hợp với bộ hí phục này càng khiến cô ta trông xinh đẹp hơn.
"Bác sĩ." Tên mập nhỏ giọng hỏi: "Sao chúng ta còn không đi cướp y "Gấp cái gì?" Giang Thành bình tĩnh nói: "Không phải còn có cô ta sao?"
Nhìn về hướng Giang Thành chỉ, Thang Thi Nhu lúc này đang nằm trên mặt đất, nửa khuôn mặt bị tóc che đi, nửa khuôn mặt còn lại lộ ra với đôi mắt nhắm nghiền, dường như rất đau khổ.
Sau khi nuốt khan, anh ta đã hiểu ý của bác sĩ, chỉ cần Thang Thi Nhu chưa tỉnh lại, vậy thì hí phục chắc chắn là đủ.
Mà sợ rằng sau khi cô ta tỉnh dậy, sẽ gặp phải tình thế tiến thoái lưỡng nan, hoặc là không có hí phục để mặc, hoặc chỉ có thể mặc bộ trang phục màu đỏ tươi treo ở giữa mà không ai dám hỏi kia.
Cũng chính là bộ mà "thiếu gia" đã mặc tối qua.
Nhìn chằm chằm vào cô gái còn ít tuổi này, tên mập khẽ thở dài một cái.
"Thương xót cô ta à?" Giang Thành hỏi.
"Có một chút." Tên mập cũng không giấu diếm: "Nhưng lòng thương xót của tôi cũng vô dụng, có lẽ là do trước đây đã bị lừa quá nhiều, tôi vẫn luôn thắc mắc liệu có phải là cô ta đang giả vờ hay không, nhưng bây giờ tôi thấy..."
"Tóm lại, có phải giả vờ hay không cũng không có ý nghĩa nữa rồi." Tên mập bỗng nhiên có chút thản nhiên: "Nếu như không giả vờ thì cô ta chết chắc rồi, nếu như là giả vờ, vậy thì nhất định là nắm được thủ đoạn và con bài thương lượng mà chúng ta vẫn chưa biết, khả năng cao là đến vì đội thảm sát, cho nên dù thế nào đi nữa, cô ta chắc chắn không phải là tồn tại của quân đội bạn đối với chúng ta."
"Trong nhiệm vụ, không phải cứ những tên của quân đội bạn mới được coi như kẻ thù." Tên mập nhìn chằm chằm vào Thang Thi Nhu, lạnh lùng nói: "Một khi chỉ cần có nghi ngờ, thì không được cho bọn họ họ có cơ hội rút súng ra."
"Là anh đã dạy tôi." Tên mập ngẩng đầu nói: "Bác sĩ."