Chương 265: Hí phục
Chương 265: Hí phụcChương 265: Hí phục
"Sao tôi cứ cảm giác có một ngày nào đó tất cả những thứ này của anh đều sẽ dùng hết cho tôi thế?" Giang Thành nhìn chằm chằm tên mập, lẩm bẩm nói.
"Sẽ không đâu, bác sĩ." Tên mập ngượng ngùng giải thích: "Chúng ta vốn dĩ cũng không phải là cùng một loại người, ví dụ như nếu không có sự can thiệp của ác mộng, nếu như đối mặt với tình huống hiện tại, tôi sẽ nghĩ cách làm thế nào để cứu người, còn anh thì lại nghĩ làm sao để tranh thủ."
Giang Thành nhìn tên mập từ trên xuống dưới, sau đó cười nói: "Anh mập, tôi rất mong chờ xem liệu anh có thể bình tĩnh nói chuyện với tôi như thế này, khi bị quỷ đè xuống đất bẻ gãy cổ hay không."
Tên mập nhún nhún vai: "Bác sĩ." Anh ta thở dài: "Nếu như tôi là anh, thì bây giờ sẽ không nói chuyện với giọng điệu như vậy, dù sao bây giờ anh cũng thân cô thế cô, chưa nói đến những kẻ thù hùng mạnh bao vây xung quanh, bên cạnh còn có một quả bom hẹn giờ như Hạ Manh, nói câu khó nghe, tôi chính là chỗ dựa đáng tin cậy duy nhất của anh."
"Cá nhân tôi đề nghị." Tên mập nói: "Bác sĩ, anh nói chuyện với tôi thì khách khí một chút." Anh ta ngưng một chút, dường như cảm thấy ý tưởng này có chút không thực tế, vì thế lùi một bước nói: "Nói hai ba câu dễ nghe cũng được."
"Để muộn hơn đi." Một lát sau, Giang Thành ngẩng đầu nhìn trời, nói: "Tôi vẫn còn có rất nhiều lời muốn nói với anh, chờ tôi ra ngoài rồi, sẽ chọn một ngày lành, rồi cùng đốt luôn cho anh."
Vài giây sau, sau khi nhận ra bác sĩ hình như không hề nói đùa, tên mập đột nhiên rùng mình một cái.
Sau đó anh ta làm như đột nhiên bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn xung quanh, nói với Giang Thành: "Bác sĩ, tôi vừa rồi hình như thứ gì đó quấy nhiễu rồi, không nói gì quá đáng làm anh tức giận đấy chứ?"
Giang Thành liếc anh ta một cái, xoay người rời đi.
Sau khi tên mập vội vàng đi theo, mới phát hiện ra mình và bác sĩ không phải là những người duy nhất không đi cướp hí phục, Trần Cường và Tần Giản cũng không đi, chỉ là đứng ở phía bên kia.
Thấy bác sĩ và mình bước tới, bọn họ cũng đi lên theo.
Tần Giản là một người chơi cũ, có chút kỹ năng cũng không có gì lạ, nhưng Trần Cường này...
Biểu hiện của anh ta có hơi quá đáng, khiến cho tên mập khó mà không chú ý tới, đối mặt với người thanh niên ăn mặc như một sinh viên, nói năng thận trọng này, tên mập đột nhiên có cảm giác như lần đầu tiên gặp bác sĩ vậy.
Anh ta hoặc là một người chơi cũ giả vờ, hoặc là... e rằng chính là một loại người mới khá điềm tĩnh như bác sĩ.
Bất luận là cái nào, đối với những người nắm trong tay manh mối như bọn họ, đều không phải là chuyện tốt.
Hơn nữa... Đỏ Thẫm còn chưa rõ là có tồn tại thật hay không kia, cũng có chút tin tức nào.
Ánh mắt của tên mập lặng lẽ quét qua từng người đang có mặt, trong căn phòng nhỏ này, anh ta lặng lẽ dừng lại, đã có thể cảm nhận được dòng nước ngầm hỗn loạn xung quanh mình.
Không ai đề nghị đánh thức Thang Thi Nhu, bởi vì không ai muốn đắc tội với bốn người còn chưa thay hí phục kia.
Giang Thành, tên mập, Trần Cường, Tần Giản.
Bốn người, còn lại bốn bộ hí phục.
Một bộ màu xanh lá cây, một bộ màu đen và hai bộ mặc dù đều là màu trắng nhưng kiểu dáng lại khác nhau.
Không ai ra tay, người phụ nữ trung niên chỉ khoanh tay đứng nhìn, cũng không lên tiếng thúc giục, những người đã mặc xong hí phục khác đều đang im lặng suy nghĩ điều gì đó.
Ánh mắt Hạ Manh liếc nhìn Giang Thành.
An Hiên, người đầu tiên mặc lên hí phục, khẽ cau mày, anh ta lại không quan tâm lắm đến việc người khác nhìn mình như thế nào, anh ta chỉ muốn sống sót trong ác mộng, anh ta cũng sẽ không chủ động gây thù chuốc oán với những người khó nhẳn.
Nhưng bây giờ đột nhiên anh ta lại nảy ra một giả thiết cổ quái, có khi nào ngoài bộ hí phục màu đỏ khiến người ta khó chịu kia ra, thì những bộ hí phục với màu sắc khác nhau này cũng có vấn đề.
Sau khi ngẩng đầu lên lần nữa, trong ánh mắt anh ta nhìn những người vẫn chưa chọn hí phục có thêm một phần ngờ vực.
Như đã quyết định từ lâu, Giang Thành đưa tay ra, mục tiêu của hắn là bộ hí phục màu đen.
Nhưng... hắn còn chưa kịp chạm tay vào bộ hí phục màu đen thì đã có một bàn tay cởi nó xuống trước, Giang Thành quay đầu nhìn sang bên cạnh, đó là khuôn mặt được bảo dưỡng khá tốt của Tần Giản. ngượng ngùng, nhưng bàn tay cầm hí phục lại không có ý định buông ra, rõ ràng là đang chuẩn bị cưỡng chế cướp lấy, chỉ đang chờ Giang Thành nhượng bộ.
"Ông thích thì cứ lấy mặc đi." Giang Thành liếc nhìn ông ta một cái, nói xong lại với tay ra lấy một bộ màu trắng khác.
Tần Giản giả vờ muốn trả lại trang phục cho Giang Thành, nhưng không biết phải nói thế nào, cuối cùng, thấy Giang Thành phớt lờ mình rồi, ông ta mới không khỏi thở dài, không còn cách nào khác ngoài việc mặc bộ hí phục màu đen này.
Giang Thành nhanh chóng thay sang bộ hí phục màu trắng, tốc độ còn nhanh hơn cả Tần Giản.
Tên mập nhìn Trần Cường một chút, nói: "Huynh đệ, anh..."
"Thôi anh chọn trước đi." Trần Cường nói, giọng điệu tuy thẳng thắn nhưng cũng không có gì khiến người ta phải khó chịu: "Cả hai bộ tôi đều có thể mặc, nhưng anh có thể chưa chắc."
Tên mập hơi ngây ra, nhưng rất nhanh anh ta đã phản ứng lại, ý của Trần Cường đang nói đến là kích cỡ.
Trong số 10 người, chỉ có cái tên Vưu Kỳ kia là có thể hình xấp xỉ mình, mà bộ hí phục trên người anh ta hiển nhiên là lớn hơn những người khác vài cỡ, trong hai bộ hí phục còn lại, một xanh lá một trắng, quả nhiên là cũng có kích cỡ khác nhau.
Cái màu xanh lá rõ ràng là lớn hơn, trong khi cái màu trắng lại nhỏ hơn nhiều.
Nghĩ đến đây, tên mập cảm kích liếc mắt nhìn Trần Cường, nếu như đối phương không nhắc nhở bản thân, mà cứ thế mặt bộ hí phục màu xanh lá quá rộng kia, vậy thì e rằng mình không thích hợp để mặc hí phục rồi.
Tên mập gật đầu với Trần Cường, sau đó không khách khí lấy đi bộ trang phục màu xanh lá, Trần Cường cầm lấy bộ cuối cùng màu trắng, hai người thay vào.
Sau khi những người khác đều đã mặc xong hí phục, Tần Giản mới ung dung mặc xong, dù sao tuổi tác cũng lớn rồi, động tác ít nhiều cũng có phần chậm hơn, nhưng ngay khi ông ta mặc xong, khoảnh khắc ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện mọi người đều đang nhìn mình chằm chằm.
Hơn nữa... thứ ẩn giấu trong ánh mắt khiến ông ta không khỏi cau mày.
Rút cuộc... là có chuyện gì vậy?
Giâv tiến theo. âng †a lân † ý thức được bê hí nhuec trên naười mình nhất định là có vấn đề, ánh mắt chậm rãi quét dọc theo thân thể, cho đến khi... ông ta phát hiện ra có một thứ tương tự như giấy vàng được may bằng chỉ vàng ở vị trí gần trong vạt áo.
Ngay sau đó, một luồng băng hàn từ trong đầu bùng nổ, trong nháy mắt xuyên thấu toàn thân ông ta.
Cuối cùng ông ta cũng nhận ra bộ y phục mà mình đang mặc không chỉ là một bộ hí phục mà còn là ... một bộ tang phục mặc khi đưa đi chôn cất.
Lúc này ông ta lại ngước mắt lên lần nữa, thứ bắt gặp chính là đôi mắt sáng ngời của Giang Thành.
"Chậc." Giang Thành chép chép miệng, vừa sờ cằm, vừa chọc chọc Tả Tinh bên cạnh: "Thế nào? Tôi đã nói là trông giống tang phục mà, kết quả là còn chưa kịp xem kỹ, thì đã bị Tần lão tiên sinh chọn mất rồi, bằng không tại sao người ta lại nói nhân lão thành tỉnh, cũng đúng, lão tiên sinh, ngài lo trước tính sau, dự phòng trang phục trước, sớm muộn gì cũng sẽ cần dùng đến."
Ngấm ngầm chịu thiệt thòi còn chưa nói đến, lại còn bị Giang Thành ẩn ý mỉa mai, dáng vẻ cao nhân trước đó của Tần Giản không còn sót lại chút gì, một ngụm máu già nghẹn lại trong cổ họng, suýt chút nữa đã phun ra ngoài.
"Hí phục đã thay xong rồi, vậy xin mời các vị đại phu lần lượt từng người một lên tầng xem bệnh cho thiếu gia." Giọng nói ma quái của người phụ nữ trung niên đột nhiên vang lên từ phía sau.