Chương 266: Thăm khám
Chương 266: Thăm khámChương 266: Thăm khám
Từng người mội...
Nghe vậy, có người sắc mặt hơi thay đổi, một lúc lâu sau, Sư Liêu Trí xoa xoa cổ, thăm dò hỏi: "Nhất định phải từng người một đi lên sao? Chúng ta cùng nhau xem bệnh cho thiếu gia cũng dễ thương lượng hơn..."
"Từng người từng người một lên." Người phụ nữ trung niên lặp lại một cách vô cảm như cái máy: "Đây cũng chính là ý của Chu quản gia."
Thấy người phụ nữ lôi Chu quản gia ra, mọi người không có lựa chọn nào khác, dù sao manh mối vẫn chưa rõ ràng, lúc này xung đột với NPC sẽ không phải là điều khôn ngoan.
Ánh mắt mọi người chạm nhau, tiến lại gần nhau hơn, nhưng còn chưa kịp bàn bạc nên làm gì tiếp theo, người phụ nữ trung niên lại lên tiếng: "Vị đại phu nào sẽ lên tầng để bắt mạch cho thiếu gia trước?"
Không có ai nói gì, Giang Thành như vô tình liếc ra ngoài cửa, trong khi tên mập thì lại càng trực tiếp hơn, cúi đầu nhìn chằm chằm vào ngón chân mình.
"Vậy thì hãy bắt đầu từ vị đại phu này đi." Người phụ nữ trung niên đột nhiên nói.
Ánh mắt cô ta đang nhìn chằm chằm vào Vưu Kỳ, trong mắt dường như có thứ gì đó lóe lên.
"Tại sao lại là tôi?" Vưu Kỳ bị điểm mặt, toàn thân đang chấn động, đừng thấy anh ta cao lớn thô kệch, nhưng nỗi sợ hãi trong ánh mắt không hề kém gì tên mập.
Anh ta lập tức duỗi cánh tay ra, chỉ vào Tần Giản vừa thở phào nhẹ nhõm, lớn tiếng nói: "Ông ấy mặc hợp cảnh như vậy, sao ngươi không tìm ông ta?"
Sắc mặt vốn tương đối tái nhợt của Tần Giản lập tức tái mét.
Người phụ nữ trung niên cũng không giải thích thêm, chỉ quay đầu lại nhìn về một vị trí nào đó.
Mọi người nhìn theo ánh mắt của người phụ nữ, là nơi treo hí phục vừa rồi.
Trước đó, bộ hí phục màu hồng của Vưu Kỳ bị treo ở phía trước, xem ra thứ tự của những bộ hí phục sẽ quyết định thứ tự đi lên tầng gặp thiếu gia.
Ắt nghĩ lúc này chắc chắn Vưu Kỳ đang cực kì hối hận. Anh ta hít một hơi thật sâu, quay lại nhìn mọi người, rồi quay người đi lên tầng.
"Vưu huynh đệ." An Hiên đột nhiên lên tiếng.
Vưu Kỳ nghe vậy quay lại.
An Hiên bước nhanh tới gần, thì thầm nói gì đó với anh ta, một lúc sau, Vưu Kỳ lại nhìn An Hiên lần nữa, ánh mắt dần trở nên có chút cổ quái.
Ở trong cùng gian phòng đặt hí phục có một cầu thang gỗ, bậc cầu thang vô cùng nhỏ hẹp, vị trí cũng tương đối khuất, không phù hợp với khí phái mà tên mập nghĩ rằng một gia đình giàu có nên có.
Hơn nữa, cầu thang còn rất cũ nát, bằng mắt thường có thể trực tiếp nhìn thấy sự đổ nát của nó.
Có lẽ là do độ ẩm quá cao nên gỗ bị mục nát nặng, có chỗ nứt nẻ, tay vịn bị gãy vài chỗ, lộ ra những gốc rạ bằng gỗ trông bắt mắt.
Anh ta thậm chí còn lo lắng không biết nó có chịu được sức nặng của Vưu Kỳ hay không.
Nhưng may mắn thay, nhiệm vụ vẫn đủ chặt chẽ, sau một loạt tiếng "cót két" do chịu tải, bóng dáng Vưu Kỳ biến mất ở cuối cầu thang.
Tất cả mọi người đều nín thở, vểnh tai lên chăm chú lắng nghe.
"Vừa rồi cậu đã nói gì với cậu ta vậy?" Tần Giản nhìn An Hiên, đột nhiên hỏi, toàn thân mặc một bộ tang phục màu đen, ngược lại ông ta đang khiến cho bầu không khí chợt nảy sinh một cảm giác trang nghiêm.
Đây cũng là một câu hỏi mà mọi người đều rất tò mò.
"Không cần vội vã." An Hiên nheo mắt nói: "Chờ khi Vưu Kỳ xuống sẽ biết ngay thôi."
Tần Giản lông mày giật giật, cũng không hỏi thêm câu nào nữa, nhưng nhìn bộ dạng kia, giống như đã đoán ra được điều gì đó.
Vài phút sau, trên tầng vang lên tiếng "cạch cạch cạch", bóng dáng của Vưu Kỳ lại xuất hiện ở trên cầu thang, biểu cảm của anh ta vô cùng kỳ quái, lông mày dày rậm gần như nhíu lại với nhau.
Không giống như là bởi vì sợ hãi, mà là... gặp phải chuyện gì đó không thể hiểu được.
Bắt đầu từ lúc anh ta xuất hiện cho đến khi bước xuống cầu thang, mọi người đều nhìn chằm chằm vào anh ta, nhưng lại không một người nào lên tiếng nói gì.
Hơn nữa trong ánh mắt nhìn anh ta, còn có phần cảnh giác hơn. được rồi."
Lúc này Vưu Kỳ mới giống như đột nhiên phản ứng lại, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt cảnh giác của một đám người, đặc biệt là tên mập và Giang Thành, hai người đang đứng gần cửa, trông dáng vẻ là sẽ sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.
"Tôi tên là Vưu Kỳ." Vưu Kỳ nhìn mọi người nói: "Đến từ hoàng thổ cao nguyên."
Nghe xong lời này, sự cảnh giác của mọi người cũng giảm bớt đi một chút.
Xem ra... đây chính là mật mã được đặt ra trước đó rồi.
Mỗi một người sau khi ra ngoài, đều phải giới thiệu lại thân phận của mình.
Nếu như có gì khác biệt so với trước đây thì...
Chắc chắn là quỷ đã trà trộn vào.
Mặc dù mọi người đều đã biết căn cứ theo thứ tự thì người tiếp theo là Sư Liêu Trí, nhưng anh ta vẫn dần dà không chịu đi, cho đến khi người phụ nữ trung niên chỉ đích danh, anh ta mới miễn cưỡng đi lên tầng.
Cảm giác như chân anh ta đang run rẩy, tay phải dùng sức bám vào tay vịn ở một bên mới có thể có sức đi lên trên.
"Bác sĩ." Tên mập nhỏ tiếng nói: "Đây có thật sự là người chơi có kinh nghiệm không vậy? Nhìn qua cũng được, nhưng sao lại nhát gan đến như vậy?"
"Chẳng lẽ là... Tên mập hỏi: "Có người chơi cũ giả vờ là người chơi mới, thì cũng sẽ có người chơi mới giả vờ..."
"Không." Giang Thành cắt ngang lời tiếp theo của anh ta.
Ngay lúc tên mập tò mò muốn biết lý do của bác sĩ thì bác sĩ lại đột nhiên im lặng, nhìn theo tầm mắt của bác sĩ, tình cờ bắt gặp một đôi mắt vừa mới rời đi.
Tả Tỉnh ở cách bọn họ không xa, tuy rằng trên mặt tỉnh bơ không biến sắc, nhưng tên mập lại có cảm giác vừa rồi cô ta là đang nhìn mình, hoặc là bác sĩ.
Anh ta lắc đầu tỏ vẻ không đồng tình, rồi sau đó không nói nữa.
Lần lượt từng người một đi lên, thời gian của mỗi người đều xêm xêm nhau, Hạ Manh là người đầu tiên trong nhóm ba người, men theo cầu thang cũ lên tầng, lúc này cô ta mới cảm thấy có một chút căng thẳng.
Chủ ý a An Hiên †trana mắt cô †a không hề đáng tin Ââv câ đana thắc mắc liệu có phải đã có quỷ trà trộn vào bên trong rồi không, nhưng nếu đúng như vậy, thì lát nữa mình sẽ nhìn thấy là cái gì?
Chẳng lẽ... quỷ trong nhiệm vụ này không chỉ có một?
Khu viện bỏ hoang sâu trong trạch viện, thường luôn diễn biến ra một số câu chuyện hoang đường ngớ ngẩn, hy vọng nhiệm vụ lần này của mình sẽ không có vấn đề gì, cô ta hít một hơi thật sâu, bước bước cuối cùng lên tầng trên.
Nằm ngoài dự đoán của cô ta là, tầng trên và tầng dưới là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, cảm giác đổ nát ở tầng dưới dường như chỉ dừng lại ở cầu thang, tầng trên... là một căn phòng cực kì trang nhã.
Bàn ghế trang nhã, đồ sứ tinh xảo, những tảng đá nhỏ trong khung cảnh... được ngăn cách bằng những bức bình phong có vẽ tranh, tạo ra cảm giác không gian tỉnh tế.
Mọi khía cạnh của thiết kế đều vô cùng khéo léo.
Có thể thấy chủ nhân của căn phòng này chắc hẳn là một học giả lịch lãm, đồng thời... còn là một người rất mê hí khúc.
Khung cảnh trong phòng phần lớn được vẽ bằng các nhân vật trong hí khúc, cũng như một số tác phẩm điêu khắc tương tự, trên bàn trang điểm gần cửa sổ, trước tấm gương đồng trong suốt, có một chiếc mũ phượng lặng lẽ được đặt ở đó.
Mũ phụng trong mũ phượng long bào.
Những viên ngọc trai tròn được đính trên đó, phát sáng dịu dàng dưới ánh sáng mờ ảo, còn có một số hạt nhỏ tỉnh xảo được luồn qua lụa móc bằng dây bạc, đặt cạnh nhau ở hai bên trái và phải.
Nhờ thiết kế tuyệt vời, bên trên như có ánh sáng đang chuyển động, mỗi một chỗ đều không chút tạp niệm.
Ánh mắt cô ta dần dần di chuyển, cho đến khi dừng lại ở chiếc giường.
Sau tấm rèm che màu đỏ, một bóng người gầy gò đang ngồi, dáng người tương đối cao, nhưng cực kì gầy, thoạt nhìn có cảm giác giống một người phụ nữ hơn.
Một lúc sau, tấm rèm che rung lên, một bàn tay từ dưới tấm rèm chậm rãi thò ra.