Chương 267: Thứ tự
Chương 267: Thứ tựChương 267: Thứ tự
Hạ Manh đi tới, ngồi xuống chiếc ghế gỗ được đặt phía trước tấm rèm che màu đỏ.
Khung giường gỗ rộng lớn, nhưng chạm khắc rất tinh xảo, bên trên vẽ hoa văn tối màu, mỗi cái cau mày, mỗi một nụ cười của nhân vật đều trở nên sống động trong mắt.
Lòng bàn tay duỗi ra ngửa lên trên, đặt trên một miếng củ sen bằng ngọc cuộn trong vải lụa, bên trên được thêu hai con uyên ương đang đùa giỡn trong nước.
Cổ tay trắng nõn, ngón tay thon dài, móng tay xinh đẹp được cắt tỉa cẩn thận, những đường gân xanh nhạt trên cổ tay mơ hồ nổi lên, đây là một đôi bàn tay rất đẹp.
Hạ Manh chậm rãi hít một hơi, trong mắt cô, một bàn tay như vậy nên thuộc về một người phụ nữ.
Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào bóng người phía sau tấm rèm, mặc dù khoảng cách cực kỳ gần nhưng tấm màn rơi xuống giống như một tấm chắn, ngăn cản đôi mắt tò mò nhìn mình.
Chỉ cần vén tầm rèm lên là có thể nhìn thấy hết, nhưng cuối cùng cô ta vẫn không dám.
Học theo động tác đoán mạch của người xưa, cô ta đặt ngón tay lên cổ tay của bàn tay này, sờ vào có cảm giác hơi lạnh, nhưng một phần nguyên nhân có lẽ là do cô đã quá căng thẳng.
Mạch đập yếu ớt chạy dọc đầu ngón tay, mang đến cho cô vài phần an ủi.
"Hoàng thiếu gia." Giọng cô ta bình tĩnh hỏi: "Mạch của ngài tương đối yếu, gần đây có phải không nghỉ ngơi tốt không?"
Sau một lúc-
" Nhãn kiến tha khởi cao lâu, hảo sự thường sỉ mâu, đa thiểu giai nhân, thác phối liễu uyên ương ngẫu. Phu thê mệnh lý bài, nan cường cầu, hữu kỷ cá mỹ mãn ân tình vĩnh đáo đầu?"
Một tiếng hát hí khúc vang lên, gần như ngay lập tức, Hạ Manh xác nhận ngay âm thanh này chính là tiếng hí khúc từ trong hồ truyền tới tối qua, bởi vì vẫn là một giọng buồn bã oán hận đó, vẫn ... quỷ dị như thế.
Nếu đúng như những gì Chu quản gia nói, Hoàng thiếu gia điên rồi, vậy thì chuyện hỏi một đằng trả lời một nẻo cũng là chuyện bình thường, dù sao nhiêm vu lần này ñna khâng thể thât e1 dùno v thuât để chữa tri cho anh ta.
Cho dù có thể chữa bệnh, bọn họ cũng chỉ có thể chữa tâm bệnh.
Sau khi bình tĩnh lại, Hạ Manh tiếp tục hỏi: "Hoàng thiếu gia, đơn thuốc lần trước chúng ta kê cho ngài, ngài vẫn còn giữ chứ?"
"Hữu kỉ cá loan hoàng đả thưởng loan hoàng phối? Hữu kỉ cá tử yến hoàng ly ngộ hoán đào? Tướng giải ngộ nhân sinh phúc huệ tổng song tu. Vấn thiên công, nhất siếp phong lưu, phạ vô phân dã nan tiêu thụ."
Bây giờ Hạ Manh đã hiểu vì sao ai đi xuống vẻ mặt cũng đều sững sờ rồi, bất luận hỏi cái gì, đối phương cũng chỉ đáp lại bằng lời bài hát, hoàn toàn không thu được bất kỳ thông tin hữu ích nào.
Mặc dù cô ta không thể phân biệt được nguồn gốc của những lời hát này, nhưng đại ý thì vẫn có thể nghe ra một chút, chẳng qua đều có nghĩa là sự chia cách sinh tử nam nữ.
Nghĩ lại, Hoàng thiếu gia này vẫn là một người giàu tình cảm.
Suy nghĩ một lúc, cô ta nhanh chóng đứng dậy, nói với thân ảnh không chút cử động của Hoàng thiếu gia nói: "Hoàng thiếu gia, xin hãy nghỉ ngơi thật tốt, tôi xin cáo từ."
Chờ khi cô ta bước nhanh về phía cầu thang, tiếng hát sau lưng lại vang lên, lần này còn buồn bã oán hận hơn trước: "Đãn đắc cá đồng tâm tử, tử đồng huyệt, sinh đồng xá, tiện tố liên chỉ cộng trủng, cộng trủng ngã dã tâm hoan duyệt..."
Hạ Manh lập tức bước nhanh hơn, gần như là đang chạy trốn khỏi đó, cô ta nhạy bén cảm nhận được, lời kịch đã đến cao trào, hơn nữa điều quan trọng hơn nữa là... cảm xúc của người hát cũng đã thay đổi.
Từ buồn bã, phẫn nộ... dần dần trở nên cuồng loạn.
Mãi cho đến khi đã hoàn toàn rời đi, cảm giác ngột ngạt bao trùm trong lòng mới biến mất, lời hát của Hoàng thiếu gia như có một ma lực cổ quái, mỗi một câu đều như đang đặt một hòn đá vào trong lòng vậy.
Khiến người ta cực kì khó chịu.
Xem ra mọi chuyện phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của cô ta, hí phục có thể chỉ là một chiêu trò, nó chỉ quyết định thứ tự, thứ thực sự chí mạng chính là những lời hát này.
Có lẽ... có lẽ đợi đến khi kịch tính lên đến cao trào, vậy thì người chơi đứng trước mặt Hoàng thiếu gia có lẽ sẽ gặp nguy hiểm.
Hoàng thiếu gia nói không chừng còn biến thành quỷ cũng nên.
Xét theo tình hình vừa rồi, tình thế đã không còn lạc quan nữa, Hoàng xuống cầu thang, ngẩng đầu lên, một bóng người mặc hí phục màu trắng đang lật đật đi tới.
Chính là Giang Thành...
"E hèm." Khi đi ngang qua Hạ Manh, hắn còn cẩn thận e hèm một tiếng.
"Hắn hiện tại không thể chết được." Hạ Manh âm thầm nắm chặt nắm đấm, thầm nghĩ: "Người này tuy rằng nhân phẩm cực tệ, lại còn vô liêm sỉ, nhưng thân thủ và đầu óc lại rất tốt, vì để lần này có thể hoàn thành thoát ra, mình đã chuẩn bị tổng cộng ba con át chủ bài, Giang Thành chính là một trong số đó."
"Nếu như hắn có thể đồng quy vô tận với Đỏ Thẫm là hoàn hảo nhất." Hạ Manh nhìn chằm chằm vào bóng lưng biến mất ở cuối cầu thang của hắn.
Nhưng đúng lúc Hạ Manh đang chuẩn bị xoay người rời đi, tiếng bước chân lại vang lên, hơn ữa còn rất nhanh, một lúc sau, Giang Thành liền "cạch, cạch, cạch" chạy xuống cầu thang.
Trước và sau chưa đầy 10 giây.
"Làm sao anh..." Hạ Manh hơi trừng mắt.
Những người khác càng là nhìn Giang Thành như nhìn thấy quỷ.
"Hoàng thiếu gia nói, người tiếp theo." Giang Thành hét lên một câu rồi chui vào trong đám người, đến giới thiệu bản thân cũng không nói.
"Anh Hách." An Hiên nhìn Giang Thành, vẻ mặt khó coi đến đáng kì lạ, giọng điệu cũng vậy, lạnh lùng như đã biến thành một người khác: "Có phải anh... đã quên cái gì không?"
"Hách Soái." Giang Thành từ phía sau thò đầu ra: "Tôi tên là Hách Soái, là một người mẫu, hiện tại đang làm ca đêm ở KTV..."
"Được rồi, được rồi." An Hiên xua xua tay: "Được rồi."
Lúc này mọi người mới nhìn Giang Thành bằng ánh mắt nhẹ nhõm, hắn không thể nào là quỷ, không có con quỷ nào có thể nói chuyện như vậy, nếu mà thực sự có, thì cho dù bọn họ có chết cũng nhận.
Người tiếp theo sau Giang Thành chính là Tần Giản, có lẽ bởi vì bộ trang phục, nên ông ta đặc biệt thiếu tự tin vào chính mình, lúc lên cầu thang suýt chút nữa đã bị ngã.
Giang Thành nheo mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Tần Giản, trong mắt như có thứ gì đó xẹt qua.
Tên mập dường như đã nhìn ra gì đó, anh đầu tiên là nhìn về phía Tần dâng lên một loại cảm giác đặc biệt.
Ước chừng khoảng mấy phút sau, Tần Giản run rẩy đi xuống.
Nhưng sau khi xuống tầng, ông ta vẫn cố gắng nở nụ cười, sau khi trả lời câu hỏi về thân phận của mình, lập tức bước trở lại đám đông.
Có vẻ như ông ta đặc biệt sợ ở một mình.
Mà người tiếp theo sau Tần Giản là Trần Cường.
Có thể thấy Trần Cường khá căng thẳng, một tay đang nắm lấy vạt áo Sơ mi trắng của mình, thậm chí còn kéo đến biến dạng, nhưng vẻ mặt lại vô cùng kiên nghị.
Giống như một người lính sắp ra chiến trường vào giây phút tiếp theo.
Dưới cái nhìn của mọi người, anh ta chậm rãi thở ra, sau đó bước ra khỏi đám đông, đi về phía cầu thang.
"Thiếu gia mệt rồi, các vị đại phu hôm nay đến đây thôi, xin mời rời đi." Người phụ nữ trung niên vốn đã im lặng rất lâu đột nhiên lên tiếng.
Cơ thể của Trần Cường đột nhiên khựng lại, sau đó bắt đầu khẽ run lên, tên mập nhìn thấy vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm thay cho người thanh niên này.
Trên đường trở về, người phụ nữ trung niên dẫn đường đi cách rất xa, những người khác mới có cơ hội tụ tập lại để thảo luận chuyện vừa xảy ra.
"Thiếu gia kia cũng thật là tà môn." Sư Liêu Trí vừa đi, vừa lẩm bẩm nói: "Nằm sấp ra đó như không có xương vậy, hát cái gì mà tôi không nghe hiểu một từ nào, cũng không dám nghe, nhưng nghe giai điệu thì giống hệt như tối qua!
"Nhưng cũng may có thể khẳng định thiếu gia là người." Anh ta tự an ủi nói: "Là người tốt hơn bất cứ điều gì khác."
"Nằm sấp ra đó?" Hạ Manh đột nhiên quay người lại, chớp chớp mắt: "Anh ta không phải là ngồi sao?"