Chương 268: Hàm nghĩa
Chương 268: Hàm nghĩaChương 268: Hàm nghĩa
Nghe vậy, mọi người đều dừng lại, sắc mặt Vưu Kỳ đột nhiên thay đổi: "Thiếu gia mà tôi nhìn thấy là đang nằm ngửa."
Một lúc sau, đám người vốn dĩ đã bình tĩnh lại rơi vào một nỗi hoảng sợ mới, sau khi trải qua việc đối chiếu, một cảnh tượng vô cùng đáng sợ đã hiện ra trước mắt mọi người.
Tư thế của Hoàng thiếu gia... không ngừng thay đổi.
Khi số lượng người bước vào ngày càng tăng, lại càng thể hiện ra tư thế kỳ quái.
Vưu Kỳ là người đầu tiên lên tầng, lúc đó anh ta nhìn thấy thiếu gia đang nằm ngửa trên giường.
Sư Liêu Trí là người thứ hai, anh ta nhìn thấy Hoàng thiếu gia đang nằm sấp.
Thứ ba là người phụ nữ tên Tả Tinh, câu trả lời mà cô ta đưa ra là Hoàng thiếu gia mà mình nhìn thấy đang nghiêng người, dựa vào cạnh giường.
An Hiên là người thứ tư, nhưng lúc này anh ta đang ở phía sau rất xa đội, trên người đang cõng theo Thang Thi Nhu bất tỉnh, Tần Giản thì cách anh ta không xa.
Bởi vì Thang Thi Nhu chưa hề tỉnh lại, cho nên cô ta cũng trở thành người duy nhất không mặc hí phục.
An Hiên dường như cũng có ý định giảm bớt sự tiếp xúc của Thang Thi Nhu với những người khác, giữ cô ta trong sự kiểm soát chặt chẽ của mình.
Không ai lựa chọn kinh động đến bọn họ, mọi người đều chuyển sự chú ý về phía Giang Thành.
Dù sao thì những gì Hạ Manh xếp thứ năm đã nhìn thấy, mọi người đều đã rõ, theo lời cô ta nói, lúc đó Hoàng thiếu gia đã ngồi dậy rồi.
"Anh ta nửa ngồi xổm ở đó." Giang Thành nói, bắt chước như đang nhớ lại, chỉ thấy hắn hơi cong đầu gối, nghiêng người về phía trước, cho người ta cảm giác như đang tạo ra ấn tượng rằng hắn đang lấy đà.
Đặc biệt, Giang Thành còn nhe răng trợn mắt theo ý của mình, bổ sung cho mọi người tưởng tượng về cảnh tượng phía sau tấm màn che.
"Áo áo!" Hắn đột nhiên bước tới chỗ Sư Liêu Trí, người này tựa hồ đang chìm đắm trong tưởng tượng gì đó, sắc mặt tái nhợt, dọa cho anh ta "Có phải anh bị bệnh không hả?" Sư Liêu Trí vô cùng đáng thương, lẩm bẩm nói: "Nếu như không phải anh là người thứ hai từ dưới lên đi ra, thì tôi đã nghi ngờ anh là quỷ đội lốt rồi đấy."
Những lời này vừa nói ra, giống như xuyên thủng lớp giấy dán cửa sổ cuối cùng, mọi người đều vô thức nhìn về phía Tần Giản đang tụt lại phía sau.
Lúc này, bộ tang phục màu đen của ông ta đang tung bay trong gió, trông thật chói mắt.
Ánh mắt của mọi người cũng bắt đầu trở nên đặc sắc.
Trước khi rời đi, người phụ nữ trung niên đã lấy đi quần áo ban đầu của bọn họ, bây giờ họ chỉ có thể cắn răng mặc những bộ hí phục rườm rà và cổ quái này, khiến họ bước đi có cảm giác rất kỳ lạ.
Dùng lời của Giang Thành, chính là thỉnh thoảng bên dưới có lọt gió.
Hắn không biết xấu hổ đi hỏi Hạ Manh có phải cũng cảm thấy lọt gió không, nhưng lại bị ánh mắt của đối phương đẩy trở lại, hắn vỗ vỗ mông lại quay người đến quấy rối Tả Tỉnh.
Trở về đến chỗ ở thì đã gần trưa, mặc dù ánh nắng chói chang, chiều lên cơ thể ấm áp, nhưng khi vừa nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trước đó, sắc mặt ai nấy cũng tương đối ngưng trọng.
Người phụ nữ trung niên để bữa trưa trong đình, rồi rời đi.
Bước chân của cô ta nhìn có vẻ chậm rãi, nhưng tốc độ lại rất nhanh, khiến người ta có cảm giác cổ quái như lửng lửng trên không, chỉ trong chớp mắt, đã biến mất tăm.
Nhìn về hướng người phụ nữ trung niên biến mất, tên mập không khỏi âm thầm nuốt khan mấy cái.
Đi me theo bờ hồ, đi đến trong ngôi đình trước đó, quả nhiên tất cả những thức ăn trước đó đều đã được thu dọn, lại thay vào một bàn mới, bữa trưa phong phú hơn bữa sáng rất nhiều.
Ở vị trí trung tâm có đặt một con cá.
Ở vị trí đặt bát đũa của mọi người còn có một bát canh cá đã múc sẵn, dùng tay chạm vào, nhiệt độ vừa vặn để dùng.
Giang Thành hơi nheo mắt lại, sự tỉ mỉ của những người hầu trong Hoàng phủ này thậm chí còn khiến hắn có cảm giác như mình vẫn đang ở nhà, tên mập đang hầu hạ hắn.
Canh cá có kết cấu đặc màu trắng, và có mùi thơm rất tươi ngon.
"Món canh cá này... mùi thơm quá." Người lên tiếng là Thang Thi Nhu, ta là được An Hiên đỡ suốt cả chặng đường di.
Tình cảm của hai người trông có vẻ rất bền chặt, An Hiên thỉnh thoảng còn thì thầm to nhỏ với cô ta, cô ta thì vô cùng nghiêm túc lắng nghe, còn thỉnh thoảng gật đầu.
An Hiên cười rất lịch sự: "Cô Đường, cơ thể suy yếu, uống nhiều canh cá một chút cũng không sao." Anh ta nói rồi nhẹ nhàng đặt bát của mình trước mặt Thang Thi Nhu.
Đồng thời dùng ánh mắt cưng chiều, nhìn cô ta uống một hơi hết sạch.
Sau khi nuốt nước bọt, tên mập nhìn chằm chằm vào món canh cá trước mặt nhưng cũng không dám động vào.
Canh cá tuy rằng tươi ngon, nhưng suy cho cùng thì mạng sống mới là thứ quan trọng nhất, hơn nữa anh ta từng làm việc trong một nhà hàng nên biết rằng món canh cá này... thực sự ngon đến mức khoa trương.
Là loại thức ăn ngon có thể gây ấn tượng với người khác chỉ bằng cách ngửi mà không cần phải nếm.
Anh ta lén lút nhìn bác sĩ, phát hiện bác sĩ cũng không hề động đến canh cá.
Hạ Manh ngồi đối diện với anh ta, từ góc độ này, anh ta có thể nhìn thấy được tầm mắt của Hạ Manh, đang như có như không liếc nhìn phía sau lưng mình, mà phía sau lưng anh ta chính là... một hồ nước trong xanh.
Tên mập lập tức hiểu ra, chỉ sợ mọi người đều là đang lo lắng cá được vớt lên từ dưới hồ.
"Khụ khụ..." Có người ho khan hai tiếng.
Bàn tay đưa ra gắp thức ăn của Sư Liêu Trí đang run lên, sợ hãi đến mức suýt chút nữa đánh rơi đũa, đành ảo não rút lại.
Cũng không trách anh ta, bởi vì người phát ra tiếng ho chính là Tần Giản với bộ tang phục kia, lúc này ông ta ngồi đó, vẻ mặt nghiêm nghị như người chết vậy.
Không có người lên tiếng, Tần Giản liền hạ giọng, tự nhủ nói: "Các vị, hôm nay đi xem bệnh cho Hoàng thiếu gia, có phát hiện gì bất thường không?"
"Bất thường? Ông mới chính là người có bất thường lớn nhất ý?" Tên mập thầm nghĩ trong lòng, nhưng trên mặt lại lộ ra biểu cảm vô cùng ngoan ngoãn.
Ánh mắt Tần Giản chậm rãi quét qua đám người, tựa hồ có điều gì "Tần lão tiên sinh" An Hiên đặt đũa xuống, lặng lẽ nhìn ông ta, cho đến khi ánh mắt của đối phương rơi xuống trên người mình, mới nói tiếp: "Ông đã phát hiện ra điều gì rồi sao?"
Đem câu hỏi của người khác lại ném lại cho đối phương, cái tên An Hiên này thực sự đã làm rất tốt Thái Cực Quyền.
Ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, Tần Giản bình tĩnh hỏi: "Các vị đã từng nghe qua (Kiểu Hồng Ký) chưa?"
"Lão tiên sinh, ông là ... là có ý gì?" Đã uống xong hai bát canh cá, Thang Thi Nhu chớp chớp mắt hỏi.
"Ý ông là đang nói đến hí khúc mà Hoàng thiếu gia đã hát vừa nãy phải không?" Giọng của Vưu Kỳ nghèn nghẹt.
"Đúng vậy."
"Thế tại sao trước đó ông không nói?" Giọng nói Tả Tỉnh có hơi đột ngột, cô không chút do dự nhìn thằng vào mắt Tần Giản: "Tối hôm qua chúng ta cũng nghe thấy tiếng hát hí khúc, tại sao sáng sớm nay ông không nói, phải đợi đến tận bây giờ?"
Lời này vừa nói ra, bầu không khí trên bàn ăn lập tức trở nên căng thẳng, nói chuyện với một tên có khả năng cao là quỷ như vậy, cô ta... cô ta là chán sống rồi sao?
Gần như trong tiềm thức, Sư Liêu Trí đang co người bên cạnh cô ta lập tức tránh xa ra, vì sợ tai bay vạ gió.
"Tiếng hát tối qua có phần quá hư ảo, tôi chỉ thấy nghe quen quen, chứ không hề chắc chắn, mãi cho đến lúc nấy, sau khi tiếp xúc ở khoảng cách gần, tôi mới hoàn toàn nghe rõ lời hát, cũng mới chắc chắn rằng Hoàng thiếu gia là đang hát là Kiểu Hồng Ký) ." Câu trả lời của Tần Giản không chút sơ hở.
" Kiều Hồng Ký) nghe có vẻ giống như một câu chuyện vậy." Hạ Manh thuận thế nói thêm vào: "Vậy thì làm phiền Tần lão tiên sinh giải thích hàm nghĩa của nó cho những vãn bối như chúng tôi."