Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 269 - Chương 269: Nói Dối

Chương 269: Nói dối Chương 269: Nói dốiChương 269: Nói dối

Tần Giản nheo mắt, vô cùng ung dung gật gật đầu: " kiều Hồng Ký} là một bộ hí kịch." Ông ta tiếp tục nói: "Câu chuyện nó kể cũng rất sáo rỗng, là một câu chuyện cổ đại về một nam một nữ yêu nhau mà không thể đến với nhau ."

"Nhưng điều tôi muốn nói chính là cái kết của câu chuyện này." Giọng điệu của ông ta đột nhiên thay đổi: "Nhân vật nữ chính ôm mối hận mà chết đi, mà nhân vật nam chính lại nguyện ý canh giữ mộ, không bao giờ cưới ai nữa."

Nghe vậy, Giang Thành chớp mắt, vô cùng thận trọng nói: "Nói cách khác, trong câu chuyện này, nữ chính đã chết, còn nam chính thì không, có phải là vậy không? Hoàng thiếu... không, không." Giang Thành biểu hiện ra dáng vẻ như biết mình đã lỡ lời, biểu cảm cực kì sợ hãi: "Tần lão tiên sinh?"

Tần Giản hít sâu một hơi, mỉm cười nhìn Giang Thành: "Chính là như vậy."

"Liệu manh mối này có phải là một gợi ý không?" Sư Liêu Trí thấy không có chuyện gì xảy ra, dần dần cũng mạnh bạo hơn, vẻ mặt không còn sợ hãi như lúc đầu.

"Khúc hát này đang ám chỉ chúng ta rằng, thực ra Hoàng thiếu gia là một người sống, mà anh ta trở thành như vậy là bởi vì một người phụ nữ."

"Người phụ nữ này có lẽ là người yêu của anh ta, sau khi người phụ nữ đó chết, Hoàng thiếu gia vì quá nhớ nhung cô ta, nên mới thành ra thần trí không tỉnh táo, biến thành bộ dạng như hiện tại." Anh ta nói liền một mạch.

Kết hợp với tình hình hiện tại, suy đoán của anh ta nghe có vẻ khá hợp lý.

Theo quan điểm hiện tại, vị Hoàng thiếu gia này hẳn là nhân vật chủ chốt để phá vỡ thế cục, việc cấp bách nhất mà bọn họ cần làm là tìm ra câu chuyện đằng sau Hoàng thiếu gia.

Nếu không có gì bất ngờ thì câu chuyện này chính là vấn đề dẫn đến việc Hoàng thiếu gia điên điên khùng khùng.

Mà tất cả những điều này cũng đều nhất quán với thân phận của bọn họ trong nhiệm vụ lần này.

Bọn họ là bác sĩ, chức trách công việc của bác sĩ chính là chữa bệnh.

Tâm bệnh tất nhiên cũng là bệnh.

Khi mới bước vào nhiệm vụ này không lâu, manh mối mà bọn họ nắm đướữc cñng rất han chế. có thảo luân thêm nữa fñna không là cần thiết sau khi ăn xong, ba nhóm chia thành từng tốp rời đi, ai về nhà nấy.

Dù không ai nhắc đến nhưng mọi người đều có linh cảm rằng, Hoàng thiếu gia cổ quái này... sẽ lại xuất hiện vào tối nay.

Vì thế mọi người đều nhân lúc còn ánh nắng, tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi.

Cửa vừa đóng lại, Hạ Manh liền tóm lấy Giang Thành, kéo hắn đến bên giường.

"Cô nhẹ tay một chút." Giang Thành ngượng ngùng vặn vẹo thân thể, hai má ửng hồng nói: "Tôi còn chưa chuẩn bị xong mài!"

Hạ Manh đã quen với mạch não của Giang Thành, nói thẳng vào vấn đề: "Có phải anh đã nhìn ra gì rồi không?"

Giang Thành chớp chớp đôi mắt to ngây thơ vô tội.

Hạ Manh cười lạnh một tiếng nói: "Biết điều thì anh thông minh một chút, tôi không tin anh không nhìn ra cái gì, dám chạy thẳng ra khỏi phòng của Hoàng thiếu gia?"

"Tuy rằng hành vi của Hoàng thiếu gia có chút quái dị, nhưng tôi không tin anh dám mạo hiểm lớn đến như vậy?" Hạ Manh tức giận nói: "Chẳng lẽ anh không sợ chọc giận Hoàng thiếu gia, sẽ trực tiếp bị giết chết sao?"

"Đúng vậy, đúng vậy." Tên mập không hề có ý định giúp đỡ, cũng trừng to mắt hỏi: "Còn nữa bác sĩ, anh cũng đâu có biết trước đó Hoàng thiếu gia đang ở tư thế nào, làm sao có thể phán đoán ra Hoàng thiếu gia mà anh phải đối mặt trên tầng có nguy hiểm?"

"Chỉ dựa vào một tư thế cổ quái thôi sao?" Tên mập nói: "Tôi không tin."

Giang Thành quay đầu nhìn về phía cửa sổ, cửa sổ là đang mở, bên ngoài đang nhìn thẳng ra mặt hồ trong xanh, gió thổi qua, trên mặt hồ liền xuất hiện những gợn sóng nhỏ.

"Cô đã nhìn thấy Hoàng thiếu gia ngồi dậy?" Giang Thành nhìn Hạ Manh, đột nhiên hỏi.

Sắc mặt Hạ Manh dừng lại, một lát sau mới gật đầu: "Có vấn đề gì không?"

"Ở trên chiếc giường gỗ phía sau tấm màn che màu đỏ kia?"

"Đúng vậy." Biểu cảm của Hạ Manh càng ngày càng đặc sắc, một lát sau, cô ta như đột nhiên ý thức được điều gì, ngón tay vốn dĩ đang kéo ống tay áo của Giang Thành hơi run lên. thở ra: "Lúc tôi đi lên, trên chiếc giường gỗ đó trống rỗng, trong phòng cũng không có người."

Dường như có một cỗ khí lạnh từ đế giày xông lên, trong nháy mắt xuyên thủng phòng ngự của tên mập, nỗi sợ hãi muộn màng này khiến sắc mặt anh ta tái nhợt như thể bị rút hết máu.

"Vậy nên ..." Anh ta nhìn chằm chằm vào bác sĩ, răng va vào nhau lập cập.

Cuối cùng anh ta cũng hiểu ra tại sao bác sĩ luôn thận trọng lại bất chấp nguy hiểm chạy xuống ngay lập tức, anh ta có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ đến, trong gian phòng lại có một cảnh tượng như vậy.

Hoàng thiếu gia... đã biến mất.

Không, không phải là biến mất, anh ta chỉ... tiêu tan rồi, nói chính xác hơn là anh ta đang trốn đi, trốn trong gian phòng, một nơi mà bọn họ không thể nhìn thấy.

Ví dụ như... trần nhà, hay là nằm bò sau tấm bình phong.

"Tôi nghĩ nếu chỉ là một gian phòng trống, mọi người sẽ không thể nào ở lại tận vài phút, thậm chí còn lâu hơn." Giang Thành đưa tay kéo lại ống tay áo vẫn còn trong tay Hạ Manh: " Điều đó không hợp lí." Hắn tiếp tục.

"Vì vậy... Hoàng thiếu gia đó đã rời khỏi giường." Hạ Manh miễn cưỡng thoát ra khỏi cơn chấn động, cô ta nghiến răng nghiến lợi nhìn thẳng vào mắt Giang Thành: "Anh ta đã trốn đi, trốn trong bóng tối và chờ đợi ... đợi để tấn công chúng ta."

"Cho nên bác sĩ, người phía sau anh là Tần Giản ..." Cổ họng tên mập cuộn lên cuộn xuống một cái, nhìn Giang Thành nói: "Ông ta... ông ta là..."

"Ông ta đã ở lại đủ lâu." Hạ Manh nói, trong mắt cô ta lóe lên thứ gì đó: "Trùng hợp hơn nữa là, sau khi ông ta đi xuống, Hoàng thiếu gia lại đột nhiên mệt rồi, không gặp những người khác nữa."...

"Anh có chắc chắn không?"

Người lên tiếng chính là Sư Liêu Trí, vẻ mặt của anh ta lúc này có chút cổ quái, dường như đang muốn khẩn trương xác nhận một sự thật nào đó.

"Tôi chắc chắn." Trần Cường, người đang ngồi thẳng trên ghế bên cạnh, gật đầu.

Tả Tỉnh dáng vẻ tao nhã nghiêng đầu, dưới ánh sáng, thân hình cong cong, đôi môi mỏng hơi hé ra, nhưng lời nói lại lạnh lùng như không có hơi ấm: "Anh bạn nhỏ." Cô ta như thản nhiên nói: "Ở đây cũng không khác gì bên ngoài, mọi người đều phải chịu trách nhiệm về những gì mình nói." chúng tôi, tạo ra ảo tưởng rằng mình có giá trị, nhằm đạt được sự bảo vệ của chúng tôi." Cô ta khẽ cười khúc khích: "Tôi khuyên anh nên từ bỏ ý định này càng sớm càng tốt."

"Bởi vì một khi bại lộ, anh sẽ chết một cách rất khó coi." Cô ta nhìn thẳng vào mắt Trần Cường: "Cực kỳ khó coi."

"Tôi chắc chắn." Trần Cường hít một hơi và gật đầu lần nữa: "Những lời Tần Giản kia nói có vấn đề, người viết (Kiểu Hồng Ký) năm đó tên là Mạnh Xưng Thuấn, ông ấy là người thời nhà Minh.

Anh ta ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ bình tĩnh hiếm thấy ở những người mới đến: "Nhưng nơi đây là thời nhà Tống, vị Hoàng công tử kia làm sao có thể hiểu và hát được ra tên một vở kịch mà mấy trăm năm sau mới xuất hiện?"

"Người xuyên không là chúng ta." Trần Cường nói: "Chứ có phải anh ta đâu."

"Cho nên... Tần Giản kia là nói dối?" Sư Liêu Trí nuốt nước bọt: "Xét theo hiểu biết của ông ta về (Kiểu Hồng Ký) , ông ta không hề bị giết chết và bị quỷ thay thế, bởi vì quỷ không thể nào biết được điều này, mục đích thực sự của ông ta là can thiệp vào tầm nhìn của người khác."

"Ông ta là đang tìm quỷ chết thay cho mình!" Tả Tinh đột nhiên nói.
Bình Luận (0)
Comment