Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 271 - Chương 271: Kịch

Chương 271: Kịch Chương 271: KịchChương 271: Kịch

"An tiên sinh." Giọng nói của Thang Thi Nhu vừa nhỏ lại vừa nhẹ, nếu nghe kỹ, dường như còn đang run run, nghe có vẻ vô cùng sợ hãi: "Bức tranh này... bức tranh này thực sự không có vấn đề gì sao?"

Cô ta nhìn An Hiên như muốn cầu cứu, người đàn ông rất lịch thiệp này là chỗ dựa duy nhất của cô trong thế giới xa lạ lại cổ quái này, ít nhất đó là những gì cô nghĩ.

Sau khi đến gặp Hoàng thiếu gia trở về, trong phòng bọn họ lại có thêm một bức tranh.

Bức tranh được treo ở một vị trí khuất tầm nhìn nên ban đầu không ai để ý đến, cuối cùng vẫn là Vưu Kỳ đang nằm trên giường nheo mắt nghỉ ngơi, đã nhận ra có điều gì đó không ổn đầu tiên, nên nhảy dựng lên.

Bởi vì theo góc độ của anh ta, vị trí này trước đó là đặt một chiếc bình hoa.

"Cậu... cậu chắc chắn chứ?" Tần Giản lập tức hỏi, toàn thân mặc một bộ tang phục màu đen, trong lòng ông đang hoảng sợ hơn bất kỳ ai khác.

Mặc dù An Hiên đã bảo đảm với ông ta sẽ không có vấn đề gì, nhưng dù sao xảy ra vấn đề thì cũng là ông ta, chứ không phải An Hiên, trong ác mộng, bảo đảm là thứ vô dụng nhất ngoại trừ lòng tốt.

"Chắc chắn." Đôi mắt trợn to, Vưu Kỳ nuốt khan mấy cái, nhìn vẻ mặt khẩn trương của anh ta, thật sự không giống như đang nói đùa, ở đây không có chỗ để đùa giỡn.

Tiêu rồi...

Vừa mới đi gặp Hoàng thiếu gia về đã gặp phải chuyện như vậy, nếu nói không có vấn đề gì là đang tự lừa dối mình.

An Hiên nheo mắt lại, biết rằng những người của mình rất có thể đang bị nhắm tới.

Điều anh ta muốn tìm hiểu nhất bây giờ, là liệu chỉ mỗi phòng của mình là có thêm một bức tranh, hay trong phòng tất cả mọi người đều có thêm một bức tranh.

Điều này rất quan trọng.

Trong bức tranh vẽ một mỹ nhân đang nhảy múa trong bộ hí phục màu đỏ tươi, bước đi nhẹ nhàng, trên tay xoay vòng hoa lan, những ngón tay ngọc ngà thon dài, chiếc cổ trắng nõn, những đường cong xinh đẹp lờ mờ lộ ra dưới bộ hí phục. một phần nhỏ trên khuôn mặt nhưng sức hấp dẫn tiềm ẩn vẫn toát ra từ bức tranh.

"An... An tiên sinh?" Thang Thi Nhu tựa hồ cực kỳ sợ hãi, giọng nói đang run rẩy.

An Hiên quản lý biểu cảm của mình rất tốt, sau khi anh ta chuyển sự chú ý về phía Thang Thi Nhu, trong mắt đối phương, An Hiên vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, như thể trên đời không có gì có thể khiến anh ta cảm thấy lo lắng.

Trong lúc nhất thời, Thang Thi Nhu vậy mà cũng thực sự cảm thấy bớt hoảng sợ hơn.

"Cô Đường, không cần lo lắng." An Hiên cười nói: "Chỉ là một bức nữ hí đồ thôi, chắc là nhân lúc chúng ta rời đi, Chu quản gia đã phái người mang đến, bên trên chắc hẳn có manh mối."

Sau khi nghe được hai từ "manh mối", Thang Thi Nhu dường như đã lấy lại được hứng thú với hội họa, mặc dù vẫn có chút sợ hãi, nhưng nỗi sợ hãi này là gì so với việc rời khỏi đây càng sớm càng tốt?

Khi cô ta đang quan sát bức tranh một cách cẩn thận, thì An tiên sinh của cô ta sớm đã không còn nhìn vào bức tranh nữa.

Tần Giản, Vưu Kỳ cũng vậy.

Bọn họ chỉ dùng khóe mắt để nhìn.

Tranh, còn có Thang Thi Nhu đang tập trung vào tranh.

Thang Thi Nhu là người cuối cùng trong phòng để ý đến bức tranh, nhưng lại cũng là người nhìn nó lâu nhất và hứng thú nhất.

Thang Thi Nhu nhìn một hồi, đột nhiên cảm giác như khuôn mặt nữ nhân trong tranh như đang có chút nghiêng về phía mình, cô ta nhắm mắt lại lắc đầu mấy cái, khi nhìn lại lần nữa, thì lại chẳng có gì nữa.

Cảnh tượng vừa rồi, tựa như chỉ là ảo giác.

"Cô Thang." Giọng nói khô khốc của Tần Giản vang lên: "Cô đã nhìn ra manh mối gì chưa?"

"Vẫn chưa." Thang Thi Nhu vẫn đang nhìn chằm chằm vào bức tranh, bộ trang phục màu đỏ tươi chói mắt, nhưng càng nhìn lại càng cảm thấy quen thuộc, thậm chí là cảm xúc khao khát xen lẫn trong đó.

Ngay cả bản thân cô cũng không biết rõ nguồn gốc của cảm giác này, nó dường như đã ăn sâu vào trái tim vậy.

"Vậy thì cô hãy nhìn kỹ hơn một chút." Giọng nói của Tần Giản thoang thoảng vang lên, nghe có vẻ không chân thật. Ngay khi Thang Thi Nhu nheo mắt và muốn đến gần để nhìn rõ hơn, một loạt tiếng gõ cửa bất ngờ làm gián đoạn mọi thứ: "Bang, bang, bang!"

Người đến vô cùng không khách khí, ván cửa bị đập vang lên tiếng rất lớn.

Thang Thi Nhu như vừa tỉnh dậy từ trong mộng, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào vị trí cửa, một lúc lâu sau mới định thần lại, cho dù cô ta có ngu ngốc đến đâu, lúc này cũng nhận ra, bức tranh này... e rằng tuyệt đối không đơn giản chỉ là có manh mối.

Sau khi cánh cửa mở ra, đứng bên ngoài là người phụ nữ trung niên lúc trước.

Người phụ nữ vẫn mang khuôn mặt chết chóc nói bằng giọng máy móc: "Hôm nay sau khi bắt mạch xong, thiếu gia đã uống thuốc theo đơn mà các vị kê, hiệu quả rất nhanh, vì để cảm ơn các vị đại phu, buổi tối thiếu gia muốn mời các vị tham gia vào một vở kịch do ngài sắp đặt."

Dừng một chút, người phụ nữ trung niên lại nói: "Tối nay."

"Diễn kịch?" Vưu Kỳ vốn đã cao lớn thô kệch, nghe xong liền cảm thấy gáy mình dày lên thêm một vòng nữa, rất lâu sau mới rặn ra được một câu: "Có thật không?"

"Chúng ta chỉ là một đám đại phu làm sao mà biết diễn kịch?" Tần Giản vội vàng thoái thác, sắc mặt ông ta còn không bằng Vưu Kỳ: "Kỹ năng... kỹ năng phải có chuyên môn, chúng ta thôi không gây phiền phức cho Hoàng thiếu gia nữa, để thiếu gia hát một mình là đủ rồi."

Người phụ nữ trung niên nhìn chằm chằm vào Tần Giản, sự lạnh lùng trong mắt cô ta khiến Tần Giản sợ đến mức rụt cổ lại.

Thật ra, ông ta và Vưu Kỳ đều không phải là người nhát gan, dù sao cũng là người chơi cũ rồi, nhưng quả thật là nhiệm vụ này quá quỷ dị rồi.

"Ngươi là Tần Giản?" Người phụ nữ trung niên hỏi.

Tần Giản ngây người ra, sau đó nuốt khan, thận trọng gật đầu: "Đúng, là ta, có chuyện gì..."

Còn chưa kịp đợi ông ta hỏi xong thì đã thấy người phụ nữ trung niên lấy từ trong tay ra một cuốn sổ nhỏ bìa màu xanh lam, rồi như là làm trò ảo thuật lấy từ trong tay áo ra một chiếc bút lông, đưa cọ vào miệng làm ẩm nó mấy cái, rồi viết gì đó vào bên trong cuốn sổ.

"Ngươi... Ngươi đang làm gì vậy?" Tần Giản bỗng nhiên cảm thấy khẩn trương.

"Tần Giản nói sẽ không đến tham gia vở kịch thiếu gia biên." Người nhụ nữ †runo niên cúi đầu viết dùng dinand như cái máy lăn đi lăn lai: *Êna ta không nể mặt thiếu gia."

"Chết tiệt!" Tần Giản lập tức hoảng sợ: "Ta nói không nể mặt Hoàng thiếu gia khi nào hả?"

"Ông ta còn mắng chết tiệt." Người phụ nữ trung niên tiếp tục ghi chép.

Trình độ năng lực của NPC này gần như có thể so sánh với đội sao đỏ thời học sinh, khả năng đâm thọc mách lẻo chỉ có hơn chứ không kém.

"Chờ đã." An Hiên đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy cây bút trong tay của người phụ nữ trung niên, cười cười nói: "Làm phiền ngươi nói với thiếu gia nhà các ngươi một câu, tối hôm nay chúng tôi nhất định sẽ toàn lực phối hợp."

Người phụ nữ trung niên lại đưa ánh mắt về phía ba người Tần Giản, Vưu Kỳ và Thang Thi Nhu, sau khi thấy không còn ai có ý kiến nào khác nữa, khóe miệng giãn ra, để lộ một nụ cười khiến người ta lạnh sống lưng.

Cô ta cất quyển sổ đi, tiếp theo lại lấy ra một quyển sổ khác từ trong lòng, vô cùng tự nhiên giải thích: "Đây là yêu cầu của thiếu gia, các vị đại phu chấp hành theo là được."

Sau khi An Hiên đưa tay ra nhận lấy thì phát hiện ra đó không phải là một cuốn sổ mà là một mảnh giấy đã được gấp lại rất nhiều lần.

Sau khi từ từ mở tờ giấy ra, những gì hiện ra trong tầm mắt là những khuôn mặt được trang điểm cổ quái (những nhân vật trong hí khúc), các loại hí phục với màu sắc khác nhau, còn có một số ... nhân vật đang thực hiện những hành động cổ quái.

Cách vẽ gần giống như nét vẽ trong các bức tranh đơn giản của trẻ em, động tác của nhân vật cực kì đơn giản, đều là những động tác cơ bản của nâng tay hay nâng vai, nhưng không biết tại sao, khi dùng phương thức này để vẽ ra, lại trông đặc biệt quỷ dị.
Bình Luận (0)
Comment