Chương 272: Đạo cụ
Chương 272: Đạo cụChương 272: Đạo cụ
"Đây hình như là... một vở kịch sân khấu." Thang Thi Nhu sáp tới gần thì thầm: "Tôi đã từng luyện tập với những người đến từ học viện nghệ thuật trong đoàn nghệ thuật của trường, những bức phác họa do giáo viên của bọn họ vẽ cũng hơi hơi giống như này."
"Kịch bản sao?" Vưu Kỳ trừng to mắt hỏi.
An Hiên cất tờ giấy đi, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trung niên, hỏi: "Kịch của thiếu gia chỉ có mấy người chúng ta, hay là tất cả mọi người đều phải đi?"
"Tất cả."
"Vậy cái này cũng là tất cả mọi người đều có một bản phải không?" An Hiên ám chỉ tờ giấy trong tay.
"Không phải." Người phụ nữ trung niên lắc đầu: "Sau khi các vị xem xong, tôi còn phải mang đến cho các vị đại phu trong hai chái phòng khác xem."
Vừa dứt lời, người phụ nữ trung niên đã đưa tay ra, rõ ràng là muốn lấy lại tờ giấy.
An Hiên mỉm cười, giọng điệu rất cung kính nói: "Cô xem như thế này có được không, cũng không làm phiền cô phải đi chuyến khác nữa, để ta đi thông báo cho bọn họ những thông tin trên tờ giấy này."
Người phụ nữ trung niên lạnh lùng nhìn anh ta, một lúc sau mới hỏi: "Vậy ngài có thể đảm bảo bọn họ đều sẽ tham gia không?"
Gật đầu, An Hiên đáp: "Tôi đảm bảo."
"Nửa đêm canh ba." Người phụ nữ trung niên dùng giọng điệu nhất quán thông báo: "Theo tiếng trống báo hiệu, tất cả các vị đại phu xin hãy chuẩn bị theo yêu cầu của thiếu gia, tập trung tại hí thủy đài bên hồ." (theo giờ Trung Hoa cổ, có 24 giờ một ngày, canh ba là từ 23 giờ đến 1 giờ sáng ngày hôm sau. )
"Lát nữa các vị có thể đi dùng bữa, ở đình bên hồ, đồ ăn đã chuẩn bị sẵn cho các vị, những đồ dùng cho diễn kịch đều được đặt gần đình, đừng quên."
"Yên tâm." An Hiên trả lời.
Người phụ nữ trung niên sau khi nhìn An Hiên thêm vài cái nữa rồi quay người rời đi, cũng giống như trước đó, bước chân của người phụ nữ này nhìn có vẻ chậm rãi, nhưng tốc độ lại nhanh đến kì lạ, trong nháy mắt đã biến mất. Diễn kịch...
"Nghe kịch đã đủ sợ rồi, lần này còn bắt chúng ta đi diễn kịch?" Vưu Kỳ đầu ong ong: "Diễn cùng ai? Quỷ sao?"
Thang Thi Nhu vốn đã kinh sợ sắp không chịu nổi, nghe thấy lời này chân mềm nhữn ra, vừa rồi cô ta bị sự quỷ dị trong bức tranh thu hút, vài tiếng sau, lại phải đi diễn kịch cùng với vị Hoàng thiếu gia kia.
"Vưu huynh đệ." An Hiên quay người, dùng giọng điệu không thể nghỉ ngờ nói: "Nếu như anh không muốn đi, cũng không ai ép buộc anh."
Vưu Kỳ liền ngưng bặt, không nói thêm gì nữa.
Anh ta vốn dĩ cũng chỉ là phàn nàn vài câu, nhưng vẫn hiểu được mức độ quan trọng của nó, nếu đi có thể sẽ xảy ra chuyện, nhưng nếu không đi thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, ngoài ra còn có bức tranh vừa nhìn là đã biết là kỳ quái này trong phòng.
"An tiên sinh." Giọng điệu của Tần Giản đối với An Hiên khách sáo hơn rất nhiều, ông ta nhìn tờ giấy trong tay An Hiên, dò hỏi: "Chúng ta... cần đi thông báo cho những người khác không?"
An Hiên quay đầu lại, nhìn Tần Giản mấy giây, sau đó đột nhiên mỉm cười: "Tần lão tiên sinh là đang nói cái gì vậy, mọi người đều là những người đáng thương bị cuốn vào trong ác mộng, giúp đỡ lẫn nhau là điều cơ bản nhất."
Tần Giản sửng sốt một chút, mới nhận ra mình đã lỡ lời, vội vàng bào chữa: "Là tôi đã lỡ lời, ý tôi là... anh xem bao giờ chúng ta đi thì thích hợp?"
"Ngay bây giờ." Nắm chặt tờ giấy trong tay, An Hiên không chút do dự nói: "Thà sớm thông báo cho người khác còn hơn là muộn, để mọi người có thể sớm chuẩn bị."
"An tiên sinh nói có lý." Thang Thi Nhu lặp lại: "Chúng ta có thể cùng nhau thảo luận để đưa ra những giải pháp tốt hơn."
Đối với lời nói của Thang Thi Nhu, Tần Giản và Vưu Kỳ thậm chí đến khách sáo bề ngoài cũng lười chẳng muốn làm.
Sau khi đóng cửa lại, bốn người An Hiên trước tiên đi về phía căn phòng bên cạnh nơi Tả Tỉnh và những người khác đang ở, tuy nhiên, bọn họ còn chưa kịp gõ cửa thì cánh cửa đã tự động mở ra, mái tóc vàng rối bù như tổ gà của Sư Liêu Trí vô cùng bắt mắt.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Tả Tinh ở bên cạnh hỏi.
Rất hiển nhiên, vừa rồi bọn họ đã nhìn thấy người phụ nữ trung niên đi vào phòng bên cạnh, nên đã chuẩn bị sẵn sàng. bọn họ, nói thẳng vào vấn đề: "Hoàng thiếu gia yêu cầu, cùng với anh ta."
Trước khi Tả Tinh và những người khác kịp phản ứng, An Hiên đã quay người và đi về phía căn phòng nơi Giang Thành và những người khác đang ở.
Nhưng điều bọn họ không ngờ tới chính là mấy người Giang Thành đã đi ra trước một bước rồi, chặn đám người An Hiên ra khỏi cửa: "Xảy ra chuyện gì?" Hạ Manh nâng cằm hỏi.
Lời trong lời ngoài, cô ta cũng cũng không thèm nể mặt An Hiên.
An Hiên liếc nhìn cánh cửa phòng Giang Thành đã đóng kín, quay mặt đi, nói: "Vừa rồi Chu quản gia đã phái người đến, thông báo đêm nay sẽ diễn kịch." Anh ta ngưng một chút: "Là Hoàng thiếu gia yêu cầu, cùng với anh ta."
Nghe vậy, sắc mặt của tên mập trở nên đặc sắc ngoài dự kiến.
"Đêm nay." An Hiên nhìn chằm chằm vào mắt Giang Thành: "Canh ba."
Hiện trường im lặng một hồi, Giang Thành cũng đang nhìn chằm chằm An Hiên, nghiêng đầu bình tĩnh nói: "Thật sự là dọa chết tôi rồi."
Vài ánh mắt như có như không nhìn về phía khuôn mặt của Giang Thành, một lát sau lại rời đi không để lại dấu vết.
Chỉ có Thang Thi Nhu vẫn đắm chìm trong thế giới của chính mình, không nhận thấy bầu không khí có gì khác trước, cô ta nhìn Giang Thành không nghiêm túc, lo lắng nói: "An tiên sinh vừa có được tin tức liền đến thông báo cho mọi người ngay, nếu không thì đã là người phụ nữ trung niên kia đến rồi!"
Cô ta rất muốn ghi công với An Hiên, như thể trong ấn tượng của cô ta, tiếp xúc với người phụ nữ trung niên cổ quái và đáng sợ đó chắc chắn sẽ xảy ra chuyện không hay.
Nghe vậy, ánh mắt An Hiên bất giác chớp động một cái.
"Vậy xem ra thực sự phải cảm ơn An tiên sinh rồi." Người lên tiếng là Tả Tỉnh, cô ta vốn có chút không hài lòng với việc An Hiên tự ý xông vào phòng của bọn họ, hiện tại dường như đã phát hiện ra điều gì đó.
"An tiên sinh đã chặn tin tức trước, có phát hiện được gì không?" Giang Thành dùng giọng van xin hỏi.
An Hiên vẫn là bộ dạng bình thản gió nhẹ mây bay như cũ: "Đây là của Hoàng thiếu gia cử người mang đến, bên trên có đánh dấu những thứ chúng ta cần chuẩn bị, cũng như tư thế, động tác các loại gì đó." Anh ta mở tờ giấy ra, nói một cách rất tự nhiên. Ngẩng đầu nhìn lên, mặt trời cách đây không lâu vẫn còn ở trên đầu, lúc này đã nghiêng về hướng Tây, đường chân trời chỉ còn lại một chút dư quang, mọi người đều biết tốc độ thời gian trong thế giới ác mộng không thể so sánh với tốc độ thời gian ở thế giới hiện thực.
Nhưng thế giới này, vẫn là quá khoa trương rồi.
Có vẻ như tất cả những điều này... đều là để chuẩn bị cho vở kịch tối nay.
"Đi ăn cơm trước đi." Tên mập đề nghị: "Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện."
Bởi vì trong lòng có chuyện, nên bữa tối hôm nay cũng không ai có cảm thấy ngon, vừa nghĩ đến Hoàng thiếu gia kia sẽ xuất hiện vào đêm nay, trân tu mĩ vị gì cũng đều không nuốt được.
Sau khi ăn uống qua loa, mọi người tập trung lại cùng nhau, đi đến một cái cây bên ngoài đình.
Ở đây có đặt một vài chiếc hòm lớn, chắc đây là đạo cụ mà đêm nay sẽ dùng đến rồi.
Mở hòm ra, bên trong có những chiếc đầu người được sắp xếp ngay ngắn.
Có điều là đầu người giả, làm bằng bột giấy, bên ngoài lại dùng một ít thuốc nhuộm rẻ tiền để vẽ ngũ quan, đánh má hồng gì đó.
Bên trong đầu người là rỗng, có hai lỗ lớn đục lỗ tương ứng với mắt, cầm trên tay rất nhẹ.
Vưu Kỳ cầm một cái lên, làm động tác so sánh với đầu mình, sắc mặt kỳ quái nói: "Thứ này... sao lại trông giống như người giấy để đốt cho người chết vậy?"