Chương 273: Kịch hay bắt đầu
Chương 273: Kịch hay bắt đầuChương 273: Kịch hay bắt đầu
Vưu Kỳ giống như một kẻ hủy diệt bầu không khí biết đi, sau khi bị anh ta nói như vậy xong, tay của Thang Thi Nhu run lên, đầu giấy rơi xuống đất.
Sau khi đầu người lăn trên mặt đất mấy vòng, nó va vào chiếc hòm, phát ra một tiếng "tịch" nhẹ rồi dừng lại.
Nhưng điều mà mọi người không ngờ tới là, đầu người giấy dừng lại lắc lư, vừa vặn quay mặt về phía Thang Thi Nhu đang đứng.
Công nghệ thô sơ, khóe mắt như bị xé ra kia hơi nhếch lên, vị trí khóe miệng bị bút đỏ cào mạnh một đường, cảm giác đó giống như là ... đang cười với cô ta vậy.
Một cơn ớn lạnh lan dọc sống lưng của Thang Thi Nhu.
Giây tiếp theo, nó lan ra khắp cơ thể.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, cũng giống như đêm qua, mặt hồ trong đêm dần dần bị sương mù từ đâu thổi tới, ba đội thận trọng co ro trong phòng của mình.
Tất cả các ngọn nến đều được thắp sáng, nhưng không ai phát ra bất kì âm thanh nào.
Tất cả bọn họ đều đang chờ đợi.
Đang chờ tiếng trống vang lên như tiếng còi mở màn của một vở kịch hay, và ... Hoàng thiếu gia.
Ba cái đầu người được đặt trong góc phòng, dưới ánh nến mờ ảo, tên mập chỉ liếc qua một cái, đã sợ đến dựng cả tóc gáy.
Mặc dù những cái đầu người giấy này ban ngày trông có vẻ thô ráp, nhưng khi lung linh dưới ánh nến vào ban đêm, cái nào cái nấy đều trông như đang nhe răng trợn mắt sống lại.
Sau đó, bác sĩ giải thích với anh ta rằng, tay nghề của những đầu giấy này tuy thô ráp, nhưng đều được làm rất tốn công, người làm ra nó là một bàn tay có kinh nghiệm, mỗi đường mỗi nét đều rất có thần, thợ thủ công bình thường không thể làm được.
Tên mập tựa hồ cũng đã hiểu đôi chút, nhưng anh ta biết bác sĩ cũng rất giỏi vẽ tranh, chỉ với vài nét vẽ đã có thể phác họa ra cái thần quan trọng nhất của một người, trước đây chính là thông qua vài bức tranh của bác sĩ mới tìm được Hạ Manh.
Người ta nói rằng nghệ thuật đều có sự kết nối, cả hai hẳn đều có Trong lòng anh ta đang thầm nghĩ.
"Hả?" Một giây tiếp theo, ánh mắt của tên mập đột nhiên chuyển động.
"Anh làm cái gì mà kinh ngạc như vậy?" Hạ Manh trầm giọng hỏi, lúc này cô ta cũng đang căng thẳng, âm thanh đột ngột của tên mập cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.
Giang Thành quay đầu lại, nhìn chằm chằm anh ta hỏi: "Sao vậy?"
Lúc đầu tên mập không lên tiếng, một lúc sau mới lí nhí không được tự tin, hỏi: "Hai người... vừa rồi có nghe thấy gì không?"
"Không."
"Anh nghe được cái gì?" Giang Thành hỏi ngược lại.
"Tôi cũng không biết." Tên mập thành thật nói: "Lạch bạch lạch bạch, giống như... giống như có thứ gì đó ..." Anh ta ngưng một chút, suy nghĩ một lúc rồi nuốt nước bọt nói: "Đang bơi lội trong hồ."
Nghe vậy, sắc mặt Hạ Manh lập tức thay đổi: "Anh chắc chắn không?"
"Không." Tên mập có chút căng thẳng: "Nhưng tôi thật sự..."
"Tùng!"
Ánh mắt của ba người đồng thời thay đổi.
Đó là tiếng trống.
Tuy rằng âm thanh không lớn lắm nhưng có thể nói là rõ ràng trong màn đêm tĩnh mịch này.
Tiếng trống thanh tao và lan xa dọc theo mặt hồ.
"Tùng!"
Lại thêm một tiếng nữa.
"Cầm đồ đạc, chúng ta đi." Giang Thành đội đầu người giấy lên trước, sau đó chậm rãi kéo cánh cửa ra một khe hở.
Bên ngoài mặt hồ sương mù dày đặc, thậm chí che phủ cả mặt hồ, nếu như không phải có không khí lạnh lẽo kia, nơi đây thật sự giống như tiên cảnh nơi hạ giới.
Tên mập và Hạ Manh cũng đội đầu người giấy lên, đi theo Giang Thành ra ngoài.
Hiện tại tầm nhìn không tốt, ba người bọn họ lại đều đang mặc hí phục, đội đầu người giấy, không nghe giọng nói, rất khó phân biệt được ai là ai. ba người mỗi người đều kéo tay áo của một người
Đây là chủ ý của Giang Thành, dù sao ở cái nơi quỷ này, cho dù có mất tích trong một phút, thì khi quay trở lại, nói không chừng có thể là thứ gì đó khác rồi.
Tốc độ của hai nhóm còn lại nhanh hơn bọn họ một chút, lúc này đã tập hợp, đang đứng bên hồ, nhìn về phía bên kia.
Bên kia hồ... mơ hồ có ánh sáng.
Lúc đầu chỉ có vài chiếc, sau đó là mười mấy chiếc, rồi cuối cùng là mấy chục chiếc, tất cả đều là những chiếc đèn lồng đỏ rực, bồng bềnh trên mặt hồ, lang thang trong sương mù.
Nó giống như những con mắt đỏ ngầu bị khoét ra.
"Tiếng trống đã vang lên rồi, không thể chậm trễ nữa." Giọng nói của An Hiên từ trong một cái đầu người vang lên: "Chúng ta hãy tập trung tại địa điểm đã chỉ định trước, sau đó mới bắt đầu chuẩn bị."
Không ai có ý kiến phản đối, việc này đã được quyết định ngay từ đầu.
Sau khi đi nửa vòng dọc theo hồ, cuối cùng bọn họ cũng tìm được một trạch viện hẻo lánh ở vị trí được đánh dấu trên giấy.
Dường như đã lâu không có người đến viện này, khi cánh cửa gỗ bị đẩy ra, phát ra một tiếng "cót két" kéo dài chói tai.
Ánh trăng đêm nay rất đẹp, bên dưới ánh trăng đang chiếu sáng, trong không gian trống trải trước mặt bọn họ, có đặt hai chiếc kiệu hình vuông màu đỏ.
Rèm che trước cửa kiệu được mở ra và kéo sang hai bên trái phải, bên trong chỉ có một chiếc ghế ngồi.
Bốn xung quanh chiếc kiệu có những hoa văn cát tường đầy màu sắc, vô cùng vui mừng, trông có vẻ như là được các gia đình giàu có sử dụng để đón dâu.
Nhưng lúc này, không ai cảm thấy vui mừng, bởi vì vở kịch mà đêm này bọn họ sắp phải diễn, chính là dùng hai chiếc kiệu đỏ này để... đón dâu.
Canh ba nửa đêm... đón dâu.
"Đều đã ghi nhớ hết các bước chưa?" Vẫn là giọng nói của An Hiên, nhưng vào lúc này, một người vốn luôn rất bình tĩnh như anh ta, trong giọng điệu lại có chút run run.
"Người trong phòng chúng ta, cộng thêm Trần huynh đệ, là tổ thứ nhất." An Hiên nói: "Sau tiếng trống thứ ba, chúng ta đi lên trước, sau đó lên trước tiếp ứng."
"Nhớ kỹ." An Hiên hạ giọng nhấn mạnh: "Sau khi vở kịch bắt đầu, tất cả mọi người đều không được nói chuyện, không được làm bất kì động tác nào không nằm trong yêu cầu, càng không được cởi đầu người giấy và hí phục ra, để tránh sinh biến."
"Tiếng trống thứ năm là đổi kiệu, người trong kiệu không cần di chuyển. Tiếng trống thứ sáu là để hai nhóm người khiêng kiệu lần lượt tản ra sang hai bên trái phải, sau đó quay lại đây tập hợp, chờ khi tiếng trống thứ bảy vang lên, thì vở kịch này kết thúc."
"Được rồi." Anh ta hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra, đôi mắt lộ ra trong đầu người giấy nhàn nhạt phản chiếu ánh sáng: "Hy vọng mọi người đều có thể bình an vượt qua cửa ải này."
Lời vừa dứt, hai nhóm người liền lao lên chiếc kiệu đỏ của mình, chuyện này đều đã được bàn bạc từ trước đó.
Một nhóm năm người, bốn người khiêng kiệu, một "tân nương".
Nếu như đã là tân nương, tất nhiên là nên do phụ nữ đảm nhiệm thì thích hợp hơn, vậy nên trong nhóm của An Hiên chỉ có Thang Thi Nhu là phù hợp, còn trong nhóm Giang Thành có hai người phụ nữ là Hạ Manh và Tả Tỉnh.
Mặc dù đều là diễn kịch, nhưng ít nhất ở góc độ cảm quan, đóng vai tân nương sẽ nguy hiểm hơn, mặc dù trong kịch bản không hề đề cập đến việc ai sẽ là người đón tân nương vào đêm khuya.
Nhưng chỉ cần là người hiểu biết thì đều sẽ hiểu, tân lang chính là Hoàng thiếu gia.
Bởi vì thiếu gia mới là nhân vật chính đêm nay.
Nói trắng ra thì những người như bọn họ chỉ là những nhân vật phụ để hợp tác với anh ta mà thôi.
Ngay khi tên mập nghĩ rằng Hạ Manh và Tả Tinh, hai người phụ nữ có vẻ ngoài sắc sảo sẽ phát sinh tranh chấp về vấn đề này, thì Tả Tinh đã chấp nhận nó một cách rất dễ dàng.
Điều này thực sự khiến tên mập hơi sốc.
Có vẻ như trong mắt Tả Tỉnh, tân nương được gả cho thiếu gia nhà họ Hoàng, mới an toàn hơn.