Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 274 - Chương 274: Sai Lầm

Chương 274: Sai lầm Chương 274: Sai lầmChương 274: Sai lầm

Ba tiếng trống nhanh chóng vang lên, cùng với tiếng trống vang lên, là tiếng hát hí khúc.

Trên mặt hồ sương mù dâng trào, một thân ảnh màu đỏ từ trong hồ hiện ra, như đang đứng trên mây.

Dáng vẻ thướt tha, vòng eo thon thả, đầu đội mũ phượng, vai khoác ráng hồng.

Một số chiếc đèn lồng lớn màu đỏ lơ lửng ở hai bên trái phải, phản chiếu màu đỏ của hồ nước xung quanh.

Trông như những đôi mắt đỏ ngầu.

Tiếng hí khúc trôi dạt bất định, cùng với những động tác quỷ dị của người hát, càng mang đến cho người ta một cảm giác u ám buồn đau.

Hoàng thiếu gia... quả nhiên là quỷ.

Tần Giản đầu đội chiếc đầu người giấy, không khỏi run rẩy bắp chân.

Ông ta là một trong những người khiêng kiệu ở tổ thứ nhất, cùng với việc ông ta đang run rẩy, toàn bộ chiếc ghế kiệu cũng bắt đầu rung chuyển theo.

Thang Thi Nhu đang ngồi trong kiệu, hai tay chồng lên nhau, nắm chặt vạt áo, khuôn mặt không còn một giọt máu.

Thoạt nhìn, trông cũng không khác gì quỷ mấy.

Nhưng may thay, rèm che bốn xung quanh kiệu đều đã được hạ xuống, nên cô chỉ có thể nghe thấy âm thanh, chứ không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra trên hồ.

Không ai dám phát ra âm thanh.

Trong khoảng thời gian rất ngắn sau khi ba tiếng trống vang lên, Tần Giản, An Hiên, Trần Cường và Vưu Kỳ, bốn người khiêng kiệu liền cùng nhau dùng sức nhấc kiệu lên, sau đó chạy về phía địa điểm đã chỉ định.

Đó là một sân khấu cũ kĩ được làm bằng gỗ.

Nó được xây dựng ngay cạnh hồ, dọc theo mặt nước.

Tuy nhiên, rõ ràng là đã bị bỏ hoang từ lâu, xung quanh toàn là lau sậy cao bằng nửa người và các loại thực vật thủy sinh, ban ngày bọn họ từ phía xa nhìn ra hồ, không hề phát hiện ra.

Bây giờ sân khấu này cũng bị sương mù ăn mòn, xung quanh là bóng tối, không biết rút cuộc đang ẩn giấu thứ gì. Những người khiêng kiệu bước lên sân khấu bằng gỗ, phần gỗ dưới chân rõ ràng đã mục nát, thỉnh thoảng vang lên những tiếng "cót két" chói tai, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể dẫm vỡ ván gỗ, rơi xuống dưới nước.

Đi theo con đường đã được luyện tập trước đó, mất người hít một hơi thật sâu, lắc lư chiếc kiệu và chạy bộ hai lần dọc theo sân khấu gỗ.

Dùng lời trước đó của An Hiển để nói, dụng ý đại khái của cảnh này là đưa tân nương từ trong nhà ra, sau đó đưa đến phủ của tân lang.

Sau khi khiêng chiếc kiệu lắc lư một hồi, tiếng trống thứ tư cuối cùng cũng vang lên.

Đám người An Hiên lập tức cùng nhìn về một hướng.

Dựa theo sự sắp xếp của cảnh kịch này, không lâu sau, người của nhóm thứ hai sẽ đi tới từ hướng này.

Sau đó, khi đã hoàn thành việc bàn giao phân đoạn của cảnh kịch này xong, là bọn họ có thể đi rồi.

Trước mắt cũng là thời khắc An Hiên lo lắng nhất, anh ta lo lắng... nhóm thứ hai sẽ không xuất hiện.

Trên đường đi rất có khả năng sẽ xảy ra sự cố bất ngờ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đã được một khoảng thời gian trôi qua kể từ sau khi tiếng trống thứ tư vang lên, nhưng phương hướng trước mặt vẫn bị bao phủ bởi một lớp sương mù mỏng như cũ.

Nhóm thứ hai vẫn chưa xuất hiện.

Hay là ... đã có chuyện gì xảy ra?

Ngay lúc An Hiên đang nhanh chóng nghĩ cách làm thế nào để đối phó, thì một chiếc kiệu màu đỏ như máu lao ra khỏi màn sương, đi tới sân khấu nơi bọn họ đang đứng.

An Hiên lập tức cảm thấy phần thân chiếc kiệu rung lên một cái, xem ra những người khác cũng lo lắng giống như anh ta, sợ nhóm thứ hai không tới.

Khi nhìn thấy chiếc kiệu cuối cùng cũng xuất hiện, mới thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ lập tức khiêng chiếc kiệu tiến lên nghênh đón, hai chiếc kiệu đỏ giống hệt nhau bắt đầu diễn kịch cùng nhau.

Nói là diễn kịch cùng nhau, nhưng cốt truyện và động tác đều vô cùng đơn giản, dù sao thì trong số bọn họ cũng chưa từng có ai diễn một vở kịch như vậy, nếu hành động phức tạp hơn thì sẽ thực sự sẽ rất phiền phức.

Chiếc kiêu Ủa nhám Giana Thành và chiếc kiêu Ủa nhóm An Hiên đi vòng quanh nhau hai vòng, tiếng hát hí khúc ¡ ¡ a a vang vọng bên tai bọn họ, từ trái qua phải, vô cùng quỷ dị.

Mà xung quanh tràn ngập sương mù, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy một khu vực nhỏ lân cận, về phần trên hồ có thứ gì thì bọn họ không nhìn thấy, cũng không dám nhìn.

Bây giờ suy nghĩ của tất cả mọi người đều là hoàn thành vở kịch này càng sớm càng tốt.

Hy vọng không có chuyện gì xảy ra.

Tiếng trống thứ năm đã vang lên.

Hai nhóm nhìn nhau một cái, rồi vô cùng ăn ý đồng loạt dừng động tác, từ từ hạ kiệu xuống, sau đó làm theo hướng dẫn trên tờ giấy, bước theo nhịp điệu của tiếng hát hí khúc, bước những bước quỷ dị và máy móc, nhảy lên nhảy xuống rời khỏi chiếc kiệu, cuối cùng đến chỗ chiếc kiệu của đối phương, để thay thế vị trí của đối phương.

Hai nhóm người đi ngang qua nhau, tương đương với việc chiếc kiệu không chuyển động, chỉ là người khiêng kiệu đổi vị trí cho nhau.

Toàn bộ khung cảnh cổ quái lại trầm mặc, Tần Giản đội đầu người giấy cảm thấy vô cùng khó chịu, như thể trong trang phục có rất nhiều giòi bọ đang bò lổm ngổm.

Bọn họ đang đợi, tất cả mọi người đều đang đợi.

Hai nhóm người dừng lại bên cạnh chiếc kiệu, đứng yên nghiêm nghị, không ai dám gây ra tiếng động, bên trong kiệu càng là đến tiếng thở cũng không nghe thấy.

Bọn họ đang đợi tiếng trống thứ sáu vang lên.

Sau khi tiếng trống thứ sáu vang lên, là bọn họ có thể tản ra rời đi, sau đó trở về trạch viện bỏ hoang tập hợp.

Mặt hồ bị nhốt trong cả một trạch viện rộng lớn này mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng tồi tệ, âm u quỷ dị, như thể dưới nước chứa đầy linh hồn người chết.

Bọn họ thậm chí còn nghỉ ngờ rằng khi lao tới mép nước và cầm đèn nhìn xuống, khuôn mặt phản chiếu trong nước không phải là khuôn mặt của chính họ.

Có lẽ... là một con lệ quỷ nhe nanh trợn mắt với khuôn mặt xanh lục cũng nên.

Khi tiếng hát ai oán sắp đến cao trào, cuối cùng bọn họ cũng nghe thấy tiếng trống thứ sáu. thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Nhóm ở phía đối diện cũng như vậy vậy, đám người của Tả Tinh, Giang Thành phản ứng còn nhanh hơn nhóm An Hiên, bọn họ lập tức khởi kiệu, chạy về một hướng khác.

Với tư cách là nhóm thứ hai, bọn họ cần phải đi thêm một vòng nữa, sau khi nhóm An Hiên đã quay trở lại sân viện tập kết rồi, bọn họ mới về đến.

Nhóm người An Hiên nắm cây khiêng, lập tức đặt chiếc kiệu lên vai, sau đó sơ tán theo lộ trình đã sắp xếp.

Trên đường trở về, tốc độ của bọn họ rõ ràng đã nhanh hơn lúc đến.

Tiếng hát trên mặt hồ phía sau dần dần lắng xuống, nếu lúc này tháo đầu người giấy của Tần Giản ra, sẽ thấy thần sắc của ông ta không biết là đã tốt hơn bao nhiêu lần so với khi mới nghe thấy tiếng hát.

Ông ta vốn đã nghĩ... hôm nay sợ là sẽ lành ít dữ nhiều.

Dùng khóe mắt liếc nhìn An Hiên ở hàng đầu bên cạnh, Tần Giản hơi nheo mắt lại.

Đúng như dự đoán, An tiên sinh này quả nhiên đã có một số thủ đoạn, những gợi ý mà anh ta đưa ra cho bản thân đã thực sự cứu mình một mạng.

Mặc dù lúc này còn quá sớm để nói điều này, nhưng ông ta có thể cảm nhận rõ ràng rằng sau khi tiếng hát hí khúc biến mất, luồng khí quỷ dị tràn ngập mặt hồ cũng đã tiêu tán.

Đêm nay... chắc sẽ không có vấn đề gì nữa rồi.

Còn về ngày mai, còn phải xem có ai phạm phải sai lầm chí mạng hơn hay không.

Hơn nữa ông ta cũng hiểu ý của An tiên sinh, trong tay anh ta còn có Thang Thi Nhu, người có thể thế mạng.

Mặc dù không tiếp xúc nhiều với An tiên sinh, nhưng tâm tư thủ đoạn của đối phương quả thực đã khiến một ông lão mấy chục tuổi như ông ta bái phục.

Vô tình liếc An Hiên bên cạnh một cái, trong mắt Tần Giản xuất hiện ra một số suy nghĩ khác, xem ra ... manh mối chắc là ở trên người anh ta.

Nhanh lên, nhanh lên chút nữa.

Vưu Kỳ chạy đến mức toàn thân đầy mồ hôi, anh ta nhìn chằm chằm vào trạch viện cách đó không xa, chỉ cần vào đến trong sân, đợi nhóm kia quay lại, nhiệm vụ này sẽ ...

"ᇠk醗——" Một âm thanh ma sát chói tai cắt ngang dòng suy nghĩ của anh ta. Giây tiếp theo, cửa sân đột nhiên mở ra, một chiếc kiệu đỏ giống hệt lao ra khỏi sân, xông thẳng về phía bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment