Chương 275: Tân nương
Chương 275: Tân nươngChương 275: Tân nương
Tần Giản đang chạy phía trước chợt khựng lại, sau đó da đầu như muốn nổ tung, chiếc kiệu còn lại nên ở phía sau bọn họ mới đúng, làm sao có thể trở lại sân viện trước bọn họ?
Phản ứng đầu tiên của ông ta chính là quỷ đã tới tìm mình, chiếc kiệu trước mặt ... là quỷ!
"Là chúng tôi!" Có người kêu lên.
Tần Giản kinh ngạc, người đang nói trước mặt đội một cái đầu người giấy, nhưng giọng nói phát ra thì lại là Trần Hiểu Manh.
Chiếc kiệu lao ra đã dừng lại trước mặt bọn họ.
Sau đó, khi Trần Hiểu Manh cởi đầu người giấy ra, ba người khiêng kiệu còn lại cũng lần lượt cởi đầu người giấy ra, để lộ khuôn mặt thật.
Hách Soái, Giang Phú Quý, còn có Sư Liêu Trí với mái tóc vàng rối bù.
Cộng thêm Trần Hiểu Manh, nhóm bốn người đều nhìn bọn họ bằng một ánh mắt cực kì cổ quái lại không thể nắm bắt được, khiến ai nấy đều sởn da gà.
Giống như có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết diễn đạt thế nào.
Lo lắng bị lừa gạt, Tần Giản ngậm chặt miệng mình lại.
Thời khắc này mà quay đầu bỏ chạy thì sẽ thật là ngu ngốc, lựa chọn tốt nhất là yên tĩnh theo dõi.
Ông ta đã bị nhắm đến, sẽ chết chắc nếu ở một mình, ẩn mình trong đám đông mới có cơ hội sống sót.
Trần Cường và Vưu Kỳ phía sau lưng cũng như vậy.
Trong cuộc đối đầu im lặng này, Tần Giản mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng ông ta còn chưa kịp suy nghĩ thì An Hiên bên cạnh cũng đã cởi đầu người giấy ra.
"Tại sao mọi người lại ở đây?" Anh ta nhìn chằm chằm vào mấy người rồi hỏi thằng vào vấn đề: "Tại sao lại chạy ở phía trước chúng tôi rồi?"
Theo lộ trình diễn tập, nhóm thứ hai nên chạy về sau khi nhóm thứ nhất đã về mới đúng, bọn họ cần chạy thêm một vòng, khoảng cách xa hơn nhóm thứ nhất.
Có thể nhìn ra, những người còn lại cũng vẫn chưa hiểu ra điểm này.
Sắc mặt Tả Tinh hơi thay đổi, nhưng vẫn cố gắng dùng giọng bình tĩnh khóa lại."
Nghe vậy, đồng tử của An Hiên chợt chấn động.
"Cho đến mãi vừa rồi chúng ta mới lao ra được." Tả Tỉnh tiếp tục nói, nhìn chằm chằm vào mắt An Hiên.
"Cái gì?!"
Người kinh hô chính là Vưu Kỳ, người đàn ông cao lớn thô kệch này trông lá gan cũng không lớn hơn Tần Giản là bao nhiêu, nghe vậy, sợ đến mức chân tay bắt đầu run rẩy.
"Vậy chúng tôi... vậy chúng tôi vừa rồi, gặp nhóm người kia là... ?" Vưu Kỳ cảm thấy máu trong đầu đột nhiên dâng trào, khiến mắt đỏ bừng.
Nỗi sợ hãi muộn màng này mới thực sự là đáng sợ.
Nghĩ đến hai nhóm người khiêng kiệu diễn kịch cùng nhau, anh ta không ngừng nuốt khan, đây là cách thức để anh ta giải tỏa căng thẳng.
Một bóng người trùm khăn trùm đầu màu đỏ bước ra khỏi chiếc kiệu đối diện, sau khi tháo khăn trùm đầu xuống, là Tả Tinh đóng vai tân nương.
Khoảnh khắc cô ta bước xuống kiệu, giống như đã kích hoạt một chương trình nào, ánh mắt của An Hiên, Tần Giản và những người khác chợt run rẩy, giây tiếp theo, gần như đồng thời thả tay ra.
Cọc khiêng nâng trên vai trượt xuống, khiến chiếc kiệu bọn họ đang nâng cũng mất thăng bằng, rơi xuống đất phát ra tiếng "dong", sau khi lắc lư vài cái, cuối cùng nó cũng ngừng chuyển động.
Giây tiếp theo, nhóm người tản ra như thỏ, khi nhìn lại chiếc kiệu được khiêng về lần nữa, ánh mắt đều đã thay đổi.
Nỗi sợ hãi khổng lồ đọng lại trong mắt, như thể sắp nổ tung.
Cách đây không lâu, bọn họ đã tráo đổi chiếc kiệu với bên nhóm không rõ nguồn gốc kia, chiếc kiệu của bọn họ đã bị khiêng đi, mà bọn họ...
Cổ họng lăn lên cuộn xuống kịch liệt, bọn họ đã khiêng chiếc kiệu của đối phương về!
Theo kịch bản gốc, Tả Tinh lẽ ra đang ngồi trên ghế kiệu của bọn họ, nhưng Tả Tỉnh... hiện tại lại đang đứng ngay trước mặt bọn họ.
Hơn nữa, Tần Giản trên trán toát ra mồ hôi lạnh, ông ta đột nhiên nghĩ đến cảm giác quỷ dị trước đó đến từ đâu, chính là từ chiếc kiệu được khiêng về này!
Chiếc kiệu này nhẹ hơn trước rất nhiều, tuy rằng vẫn có trọng lượng nhi#ng dường nhú/ chỉ còn lai trana lưng của bản thân chiếc kiêu. Hơn nữa ... bất luận bọn họ có làm xóc đến mấy, ngay cả khi bọn họ hoảng sợ đánh rơi chiếc kiệu khiến nó rơi xuống đất, bên trong cũng không hề có một âm thanh nào.
Thứ bên trong... dường như đã chết vậy.
Ngay lúc mọi người đang suy đoán có khi nào bên trong trống rỗng không, thì một cơn gió đột nhiên thổi qua, vén một góc rèm trước kiệu lên, xuyên qua khe hở nhỏ này, mấy người cuối cùng cũng nhìn thấy cảnh tượng bên trong kiệu.
Tên mập hơi ngây người ra, sau đó toàn thân bắt đầu run rẩy, Tần Giản ở gần nhất thậm chí còn lùi về phía sau mấy bước.
Khí huyết trong ngực dâng trào, có làm thế nào cũng không thể kiểm soát được.
Ngồi trong kiệu thực, là ... một người giấy với đôi lông mày cong và đôi má được tô vẽ.
Người giấy nữ.
Người giấy mặc váy cưới, khăn trùm đầu đã bị gió thổi bay, hai tay làm thành hình hoa lan, ngoan ngoãn đặt trên đầu gối, đối lập rõ ràng với nó là một khuôn mặt âm trầm nham hiểm.
Trên khuôn mặt làm bằng giấy trắng không có một tia sắc máu, đôi lông mày quyến rũ, khóe miệng nhếch lên, chu sa đỏ tươi trên trán khiến người giấy như sống lại.
Giống như ... đang mỉm cười với mọi người.
Sương mù trên mặt cơ bản đã tan đi, ánh trăng sáng chiếu xuống, chiếc kiệu màu đỏ như máu đậu một mình ở bãi đất trống, cho người ta cảm giác không giống như một chiếc kiệu cưới, mà là một chiếc quan tài màu đỏ như máu.
"Thang Thi Nhu... đã bị gả đi cho Hoàng thiếu gia rồi." Trần Cường khế nói, nhìn chằm chằm vào người giấy trong kiệu. ...