Chương 277: Kiềm chế
Chương 277: Kiềm chếChương 277: Kiềm chế
Nghe vậy, tên mập đột nhiên kích động, quả nhiên bác sĩ sẽ không bao giờ làm anh ta thất vọng, bọn trẻ mồ côi luôn có đôi mắt sắc bén.
Giở thủ đoạn nhỏ này trước mặt bác sĩ, thì chỉ có chuốc vạ vào thân.
"Bác sĩ." Tên mập kích động liếm môi: "Anh mau nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Không biết." Giang Thành rất bình tĩnh trả lời.
Tên mập sửng sốt: "Anh không biết?"
"Đương nhiên là không biết." Giang Thành không vui bĩu môi: "Tôi đâu có phải là trăm vạn lý do, làm sao có thể biết hết thảy?" Hắn đổi chủ đề, chỉ vào Hạ Manh nói: "Không tin anh hỏi cô ấy đi, hỏi cô ấy có biết không?"
Tên mập quay đầu nhìn Hạ Manh.
"Tôi cũng chỉ thấy An Hiên cố ý để người đó đi." Hạ Manh cầm cốc nước dùng ngón tay xoa xoa, dường như cũng đang thắc mắc: "Cụ thể mục đích của anh ta là gì, không rõ."
"Đúng vậy, tôi cũng thấy kỳ lạ." Tên mập cau mày, nghỉ hoặc nói: "Người này trông bộ dạng thì có vẻ như không phải lần đầu tiên tới đây, nói không chừng lại là một manh mối, vậy tại sao anh ta..."
Như chợt nghĩ ra điều gì đó, tên mập lập tức ngẩng đầu nói: "Bác sĩ, chẳng lẽ An Hiên muốn thả cậu ta đi trước, sau đó đợi chúng ta rời đi, mới bắt lại mang về tra hỏi một mình?"
"Như vậy, nếu như trong quá trình thẩm vấn phát hiện được gì, anh ta sẽ hưởng thụ manh mối một mình!" Tên mập nói rất nhanh.
"Trước khi người đó bại lộ, năm người chúng ta suýt chút nữa đã để cậu ta trốn thoát, anh bảo anh ta nửa đêm khuya khoắt một mình đi bắt người?" Hạ Manh nói: "E là anh ta điên rồi."
"Có lẽ anh ta còn có đồng phạm thì sao!" Tên mập nói: "Cái tên Tần Giản kia, còn có... còn có cái tên Vưu Kỳ, tôi cũng cảm thấy có cái gì không đúng! Có lẽ... có thể trong tay bọn họ có thứ gì đó chúng ta không biết..."
"Anh ta sẽ không mạo hiểm lớn như vậy." Giang Thành nói.
Nghe vậy, tên mập lập tức liền ngưng bặt, đối với Hạ Manh có thể anh ta sẽ cãi lại, bởi vì Hạ Manh có thể sẽ mắc sai lầm, nhưng bác sĩ thì không, hắn gian xảo giống như một con chó già đã thành tinh.
"Nhưng có một điểm anh đã nói đúng." Giang Thành nhìn về phía cửa, tựa hồ có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài xuyên qua cánh cửa: "Trong tay bọn họ, nhất định nắm được manh mối mà chúng ta không biết."
Hạ Manh ưỡn thẳng người lên, liếc nhìn Giang Thành nói: "Chắc không phải là thông tin gì đó được truyền đạt, đại khái là một vật thật, ví dụ như... một thứ gì đó rất đặc biệt."
"Trong một khoảng thời gian nhất định có thứ gì đó đã phát sinh thay đổi, hoặc là đã đột nhiên biến mất, hoặc là xuất hiện một cách li kỳ." Hạ Manh bổ sung: "Đều có khả năng."
Tên mập chớp chớp mắt, cảm thấy thuyết tiến hóa của Darwin dường như lại có sơ hở khi được thể hiện trên người mình.
Đầu tiên anh ta nhìn về phía Hạ Manh, phát hiện đối phương không thèm để ý tới mình, vì thế lại dùng ánh mắt như đang cầu cứu nhìn bác sĩ.
"Còn nhớ lúc chiều khi An Hiên dẫn người tới không?" Giang Thành hỏi.
Ánh mắt của tên mập hơi chớp động, lập tức liền ý thức được ngay vấn đề ở đâu: "Ý của hai người là... An Hiên muốn vào phòng của chúng ta xem xem?"
"Không chỉ có mỗi chúng ta, gian phòng còn lại anh ta cũng muốn tiến vào xem." Hạ Manh nói.
"Anh ta đang so sánh!" Tên mập tựa hồ đã đoán ra được mối liên hệ: "Trong phòng của bọn họ đã xuất hiện cái gì đó bất thường, cho nên anh ta muốn đến hai phòng còn lại để xem thử, xem có phải chỉ có phòng của bọn họ có bất thường, hay là tất cả các gian phòng đều xuất hiện bất thường."
"Nếu như chỉ có phòng của bọn họ xuất hiện bất thường, vậy cũng có nghĩa là..." Tên mập nói liền một mạch.
"Cũng có nghĩa là bọn họ đã bị nhắm tới." Hạ Manh nheo mắt nói.
"Vì vậy..." Giang Thành quay đầu nhìn tên mập, dừng một chút, đột nhiên nói: "Anh nói xem anh ta đã phát hiện ra bất thường trong phòng của Tả Tỉnh chưa?"
"Vẫn chưa." Tên mập vừa lắc đầu, vừa không chút do dự trả lời: "Nếu như phát hiện ra bất thường trong phòng của Tả Tỉnh, bọn họ sẽ không lo lắng gấp gáp nhìn chúng ta như vậy."
Khi An Hiên đến, tuy che giấu rất kỹ, nhưng trên khuôn mặt của mấy người đi theo sau anh ta đã nói lên tất cả.
"Nhưng..." Tên mập dừng lại, nghỉ hoặc ngẩng đầu lên: "Bác sĩ." Anh ta hỏi: "Không phải anh cảm thấy chuyện kỳ lạ xảy ra trong phòng bọn họ có liên quan đến người này chứ?" Hạ Manh tương đối gầy, bộ trang phục rộng rãi nhìn rất đẹp nhưng lại cứ rơi xuống, rất khó chịu, thỉnh thoảng cô ta lại phải nhấc nó lên.
Giống như bây giờ, cô ta rất không tự nhiên kéo vạt áo thân trước lên trên.
Nhưng ngay khi cô ta vừa kéo xong, đột nhiên phát hiện ra Giang Thành đang nhìn mình, hơn nữa còn là loại nhìn trông rất đểu giả, dâm tà.
Hạ Manh suy nghĩ một chút, sau đó cũng nhìn hắn bằng ánh mắt dâm đãng, rồi dịu dàng nói: "Có đẹp không?"
"Này." Giang Thành nói: "Còn phải nói, dáng vẻ này của cô nếu như không nhìn kĩ, trông rất đẹp đấy."
Vốn dĩ vẫn còn có chút sợ hãi kéo dài do người giấy và những sự quỷ dị kia mang đến, nhưng qua mấy lời anh một câu tôi một câu, lại vô tình biến mất lúc nào không hay.
Giang Thành vẫn như thường lệ đi ngủ trước, sau đó để lại tên mập gác đêm cùng với Hạ Manh.
Nhưng không có bác sĩ, tên mập cũng không dám đắc tội Hạ Manh, vì thế ngồi cách xa một chút, hai người cứ nhìn nhau chằm chằm như vậy, cho đến khi bác sĩ thức dậy thay ca.
Không ngờ, ngay lúc Hạ Manh chuẩn bị chợp mắt, thì nghe thấy Giang Thành tức giận hét lên: "Anh mập." Hắn giả vờ hỏi: "Sao thắt lưng của tôi lại lỏng ra thế?"
Tên mập cũng vô cùng sáng suốt nói: "Tôi không biết nữa, bác sĩ, tôi chỉ ra ngoài đi tiểu có chút thôi, không thể là..." Tên mập ngạc nhiên nhìn vị trí của Hạ Manh.
"Hạ tiểu thư." Giang Thành vươn cổ ra, bô bô nói với cô ta: "Lần sau làm phiền hãy kiểm chế một chút."
Nghĩ ngợi một lát, hắn tiếp tục bổ sung: "Con người sở dĩ khác với động vật không chỉ là bởi vì con người có thể sử dụng công cụ một cách thuần thục, mà còn là bởi con người có thể kiềm chế dục vọng của mình."
Nghe vậy, Hạ Manh ngồi bật dậy từ trên giường.
Một lúc lâu sau, tên mập mới lặng lẽ đứng dậy, đi tới trước mặt Giang Thành đang ngồi gác đêm, nhỏ giọng nói: "Bác sĩ." Anh ta mím môi: "Vừa rồi tôi đã luôn quan sát để ý cô ta, không có gì bất thường cả."
"Ừm." Giang Thành nheo mắt nhìn Hạ Manh đang nằm trên giường, khoảng cách giữa giường của hai người khá xa nhau, cho nên hắn cũng không thể biết Hạ Manh đã ngủ hay chưa. không ổn thỏa, nên ghé sát mặt vào tai Giang Thành, nhỏ giọng hỏi: "Bác sĩ, tại sao anh luôn nghi ngờ..."
Giang Thành duỗi ra một ngón tay, tên mập lập tức im lặng.
Sau đó Giang Thành vươn dài cổ, nói nhỏ vào tai tên mập mấy câu.
Mấy giây sau, ánh mắt nghỉ hoặc của tên mập lập tức bình tĩnh lại, anh ta nhìn chằm chằm bác sĩ, miệng hơi hé mở, hồi lâu không nói được chữ gì.
Cho đến khi Giang Thành khẽ gật đầu.
Sáng sớm hôm sau, Giang Thành vẫn đang nằm ở trên giường ngủ trong tư thế kỳ quái, trực tiếp bị người ta kéo dậy: "Mau thức dậy!" Hạ Manh vừa lay hắn, vừa lớn tiếng nói: "Xảy ra chuyện rồi!"