Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 278 - Chương 278: Thêm Thức Ăn

Chương 278: Thêm thức ăn Chương 278: Thêm thức ănChương 278: Thêm thức ăn

Giang Thành mắt lim dim, hiển nhiên vẫn đang trong trạng thái chuyển tiếp giữa ngủ và thức,"Sao vậy?"

"Thang Thi Nhu... tìm thấy rồi!"

Giang Thành lập tức mở mắt ra. ...

Hậu viện của phủ nhà họ Hoàng.

Cụ thể hơn thì đó chính là khoảng sân hẻo lánh nơi bọn họ đã đến đêm hôm qua.

Một chiếc kiệu màu đỏ tươi nằm ở ngay giữa sân.

Màu đỏ tươi, như thể vừa được vớt lên từ một cái bể đầy máu vậy.

"Phát hiện ra khi nào?" Tần Giản cau mày nhìn về phía Sư Liêu Trí người thông báo tin tức này cho ông ta.

Sáng sớm, là Sư Liêu Trí đến đập cửa báo tin cho bọn họ.

"Tôi không biết." Sư Liêu Trí nuốt khan, ánh mắt không ngừng nhìn về phía chiếc kiệu màu đỏ tươi, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi không thể che giấu: "Là người phụ nữ trung niên kia đến thông báo cho chúng tôi."

Nhưng bọn họ đều nhìn xung quanh một lượt, thì trên dưới Hoàng phủ, không có một ai tới.

Thậm chí là người đến giải thích hay dẫn đường cũng không có.

Nơi này... quả là quá tà môn rồi.

Thực sự là một chiếc kiệu giấy làm bằng giấy trắng.

Trên đó có vẽ rồng phượng, nhìn có vẻ hơi kỳ lạ, mà quỷ dị nhất chính là... bốn hình người bằng giấy đứng xung quanh kiệu.

Trang phục bằng giấy đỏ tươi, đội mũ quả dưa xanh lục mơn mởn, lông mày của người giấy rất quyến rũ, những vòng eo xoắn lại một cách dữ dội.

Hai chiếc đèn lồng giấy trắng trơn được hai người giấy dẫn đầu cầm trên tay.

Quỷ dị phi thường.

Máu đỏ tươi thấm đẫm chiếc kiệu giấy trắng, Hạ Manh khit khit mũi, một mùi hương ngọt tanh xộc vào khoang mũi, không phải là cô ta chưa từng ngửi thấy mùi máu.

Lớp đất cát dưới gầm kiệu giấy đã bị máu nhuốm đỏ, khiến người ta rất nahi naờ. không biết hên trana.. hên trand là cảnh †1/nd như thế nào. An Hiên hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Sư Liêu Trí: "Người phụ nữ trung niên đó nói thế nào?"

"Cô ta nói người mất tích của chúng ta đang ở trong sân bỏ hoang của Hoàng trạch." Sư Liêu Trí nhỏ giọng trả lời.

"Chỉ vậy thô?"

Sư Liêu Trí gật gật đầu: "Chỉ vậy thôi."

"Làm sao mà người phụ nữ trung niên đó biết đêm qua chúng ta mất tích một người?" Hạ Manh lên tiếng hỏi.

Câu hỏi cô ta đặt ra cũng là điều mà mọi người đều muốn biết, hơn nữa nhìn bề ngoài của chiếc kiệu giấy thì chắc là chưa có ai mở nó ra, nếu không chiếc kiệu bị thấm đẫm máu sớm đã bị hỏng từ lâu rồi.

"Còn đứng đấy nói nhảm cái gì nữa, cứ xem là biết ngay."

Là Vưu Kỳ lên tiếng, anh ta dường như cực kì không thích đứng ở đây, chỉ có chiếc kiệu này thì cũng thôi, lại còn sân viện và hồ nước này nữa.

Ở đây khắp mọi nơi đều tràn ngập quỷ dị.

"Ai đi?" Tả Tinh cười lạnh một tiếng: "Anh đi à?"

Vưu Kỳ nuốt nước bọt, dũng cảm quay lại đáp: "Tôi đi thì tôi đi." Anh ta ngưng một chút, lại lên tiếng: "Có điều lời khó nghe phải nói trước, nếu như trong đó có gì..."

"Đều là của anh." Giang Thành xúi giục: "Mau đi đi."

Vưu Kỳ liếc nhìn mọi người một cái, chậm rãi tiến lại gần, khoảng cách càng ngày càng gần, nỗi hoảng sợ không thể giải thích được càng dữ dội, anh ta hạ quyết tâm, nhặt một hòn đá trên mặt đất, trước khi mọi người kịp can ngăn, đã ném nó về phía chiếc kiệu.

Không có bất kỳ tiếng giấy bị xé rách ra nào, toàn bộ chiếc kiệu dường như đã đạt đến giới hạn tải trọng, toàn bộ nứt ra, giây tiếp theo, một tân nương khoác áo đỏ, đội khăn trùm đầu xuất hiện trước mặt mọi người.

Cô ngồi thằng trên chiếc ghế gỗ trên kiệu, hai tay đút trong tay áo, đặt ngay ngắn trên đầu gối khép lại.

Dáng vẻ vô cùng đoan trang.

Nhưng vào lúc này, điều mà mọi người cảm nhận được không phải là cảm giác của một tiểu thư khuê các xuất thân từ gia tộc danh giá, mà là một cảm giác ớn lạnh thấu xương, đây... chắc chắn là Thang Thi Nhu mất tích rồi.

Mọi người cũng không ai mong cô ta có thể sống sót, nhưng... Không biết là ai đã hét lên một tiếng, sau đó, mọi người đều đã chú ý đến, vị tân nương này đang mặc bộ hí phục màu đỏ được treo ở giữa căn gác của Hoàng thiếu gia ngày hôm qua!

Bởi vì bị nhuốm đẫm máu, nên lúc đầu không ai để ý.

Một cơn gió thổi qua, vén chiếc khăn trùm đầu màu đỏ trên đầu tân nương lên, dưới chiếc khăn trùm đầu là một ...

Là một khuôn mặt đầu lâu với lớp da bị cạo trọc.

Thi thể khẽ rung chuyển, bàn tay dọc theo cổ tay áo trượt xuống, trên bàn tay vốn trắng nõn máu thịt mơ hồ, thậm chí có chỗ còn lộ ra xương ngón tay màu trắng.

"Da cô ấy đâu?!"

Thang Thi Nhu lúc này chỉ còn là một bộ hài cốt hoàn chỉnh, cùng với máu thịt trên bộ hài cốt.

Da của cô ta... đã biến mất.

"Người không có... không có hí phục để mặc, thì sẽ không có da!" Sư Liêu Trí dường như nhận ra điều gì đó, kêu lên thất thanh: "Bộ hí phục này... bộ hí phục này chính là da của chúng ta!"

Giây tiếp theo, mọi người đều căng thẳng nhìn chằm chằm vào bộ hí phục mình đang mặc, không còn một ai phàn nàn rằng bộ hí phục này mặc không thoải mái, muốn cởi ra nữa.

Dấu sau thì tấm gương máu me đầm đìa cũng đang ở ngay trước mắt.

Bởi vì bị ngất xỉu, nên Thang Thi Nhu cho đến khi chết, mới mặc vào bộ hí phục màu đỏ tươi.

Mà cái giá phải trả chính là... đánh đổi nó bằng chính làn da của mình. ...

Mới sáng sớm ngày ra, bởi vì chuyện của Thang Thi Nhu, mọi người đều không có tâm tình gì để ăn sáng, đi đến cũng chỉ là ngồi quanh chiếc bàn trong đình.

Những cảnh tượng khủng khiếp cứ lởn vởn trong tâm trí, khiến một số người thỉnh thoảng còn cảm thấy buồn nôn.

"Cộp."

"Cộp.

"Cộp."

Một tràng tiếng bước chân lanh lảnh, nhưng máy móc, từ xa đang đến gần. phụ nữ trung niên lúc trước đang đi tới, phía sau cô ta còn có một cô gái trẻ tuổi, hình như là người đã chào đón họ ở cửa trước đó.

Nhưng anh ta cũng không chắc chắn.

"Hoàng thiếu gia cảm tạ các vị đại phu đêm qua đã phối hợp, vở kịch đã diễn ra rất thành công." Ánh mắt của người phụ nữ trung niên trống rỗng, tựa hồ không có tiêu điểm, chỉ là làm hời hợt chiếu lệ.

Cô gái trẻ đang bưng một hộp thức ăn, hộp thức ăn trông rất lớn, có lẽ cũng khá nặng, hai tay cô ta đang xách, trông có vẻ rất khó khăn, rất chật vật, nhưng biểu cảm vẫn là bộ dạng như trước.

"Vì để cảm ơn sự phối hợp của các vị đại phu. Thiếu gia lệnh cho tôi thêm một món ăn cho các vị." Người phụ nữ trung niên hơi bước sang một bên.

Cô gái trẻ tuổi với vẻ mặt thờ ơ bước tới,"rầm" một tiếng đặt hộp thức ăn lên bàn, lực mạnh đến mức khiến chiếc bàn rung chuyển mấy cái.

Sắc mặt của mọi người dần trở nên mất tự nhiên.

Sư Liêu Trí lo lắng nhìn hai người phụ nữ, thậm chí trong đầu còn nảy ra một ý nghĩ như này, có phải tất cả những người trên dưới trong Hoàng phủ này đều có vấn đề không, mà bọn họ ... cũng không muốn diễn nữa, chuẩn bị trực tiếp ngả bài.

An Hiên chậm rãi nhặt chai rượu ở mép bàn lên, sau đó lặng lẽ cầm nó trong tay, đúng lúc anh ta đang định đợi tình thế thay đổi thì sẽ đập vỡ chai rượu, cắm thẳng mảnh vỡ sắc nhọn vào người phụ nữ, thì khóe mắt phát hiện, bên người có thứ gì đó lóe lên.

Nhìn theo hướng đó, anh ta bất thình lình nhìn thấy chỗ ngồi của Giang Thành.

Hai tay hắn mỗi tay đều cầm một chai rượu, ánh sáng vừa rồi là ánh sáng của những chai rượu tráng men.

Sau khi nhận ra An Hiên đang nhìn mình, Giang Thành mím mím môi, gật đầu với đối phương, nở một nụ cười ấm áp.

Còn tên mập ngồi bên cạnh... cổ họng An Hiên bất giác cuộn lên, anh ta nhìn thấy hai tay giấu dưới gầm bàn của tên mập... đang cầm một cái vò to như quả bóng chuyền.
Bình Luận (0)
Comment