Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 279 - Chương 279: Bạn Đồng Hành

Chương 279: Bạn đồng hành Chương 279: Bạn đồng hànhChương 279: Bạn đồng hành

"Món ... Món gì?" Vưu Kỳ là người ở gần nhất, nhìn chằm chằm vào hộp thức ăn cực lớn trên bàn, cơ thể tưởng chừng như cường tráng của anh ta đang run rẩy không ngừng.

Nói một cách tương đối, Trần Cường với tư cách là người mới, mặc dù sắc mặt tái nhợt, nhưng cuối cùng thì vẫn ổn định được.

Anh ta mím mím môi, nhìn hộp thức ăn trên bàn mà không nói một lời.

Không ai trả lời câu hỏi của Vưu Kỳ, nói đúng hơn là phớt lờ anh ta, cô gái trẻ tuổi với vẻ mặt thờ ơ dường như chỉ có thể nghe hiểu được lời của người phụ nữ trung niên.

"Lạch cạch-"

Nắp hộp từ từ được nâng lên, trên trán cô gái trẻ tuổi hiện lên những đường gân xanh, có thể tưởng tượng việc mở nắp hộp khó khăn đến mức nào, phải dùng hai tay mới miễn cưỡng nhấc được ra.

Sau khi nhìn rõ thứ bên trong hộp thức ăn, sắc mặt của mọi người đều thay đổi, một lúc sau, một cơn ớn lạnh chạy qua sau đầu.

Bên trong là những bát ... máu!

Nhưng không phải là loại máu màu đỏ tươi, mà hơi ngả nâu, vón cục như đậu phụ.

Tổng cộng có 9 cái bát, 4 cái trước và 5 cái sau, xếp sát cạnh nhau.

"Mau nhân lúc còn nóng, uống đi." Giọng nói của người phụ nữ trung niên không chút thăng trầm nói: "Thiếu gia thích kịch như tính mạng, nên biết thứ này dùng để dưỡng cổ họng là tốt nhất."

"Đây là thiếu gia đã đặc biệt làm thứ này cho tất cả các các vị đại phu, hy vọng các vị sẽ không phụ ý tốt của thiếu gia." Người phụ nữ trung niên lạnh lùng nhìn mọi người.

Nhìn thấy những bát máu, mọi người không khỏi nghĩ tới cảnh tượng bi thảm vừa nhìn thấy.

Thang Thi Nhu bị lột mất lớp da, trên người từ trên xuống dưới máu thịt mơ hồ.

Chiếc kiệu giấy trắng như tuyết bị máu nhuốm ướt đẫm, vẫn còn không ngừng rỉ ra từ đáy kiệu.

Mà bây giờ...

"Ừng ực." Sư Liêu Trí nuốt mạnh một miếng nước bọt, trước mặt bọn ho vâv mà lai đang vuất hiên những bát máu hấn nóng hổi. Lai lịch của chỗ máu này gần như đã có thể chắc chắn.

Đây là máu của Thang Thi Nhu.

Thấy không một ai động đậy, trên mặt người phụ nữ trung niên bắt đầu lộ ra vẻ bất mãn.

Cô ta thô bạo đẩy cô gái trẻ tuổi cản đường sang một bên, đưa tay lấy ra một cái bát từ hộp thức ăn, đặt thằng trước mặt Vưu Kỳ.

"Ăn." Người phụ nữ trung niên vẻ mặt hung dữ, khoa trương nhướng mày lên: "Đây là ý tốt của thiếu gia, tại sao các người lại phụ ý tốt của thiếu gia được!"

Cô ta càng nói càng tức giận, dường như từ tận đáy lòng, thực sự cảm thấy những vị đại phụ này đã phụ lòng tốt của thiếu gia nhà mình vậy.

Vưu Kỳ đáng thương có nỗi khổ mang không thể nói ra, anh ta dùng ánh mắt cầu cứu nhìn mọi người.

"Vưu huynh đệ." Nhìn Vưu Kỳ, Tần Giản dùng giọng nói vô cùng tội nghiệp lại vô cùng nhỏ thuyết phục: "Hay là... Hay là cậu thử một chút trước đi, nếu không..."

Ông ta đưa mắt ra hiệu người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh, rõ ràng là đang nhắc nhở anh ta.

Nếu như anh ta không ăn, e rằng kết cục sẽ vô cùng tồi tệ.

Dưới cái nhìn của mọi người, Vưu Kỳ cầm thìa lên, run rẩy xúc một miếng nhỏ rồi từ từ đưa vào miệng, vẻ mặt còn đau đớn hơn cả uống thuốc độc.

"Thế nào?" Sư Liêu Trí là người đầu tiên hỏi.

"Không phải." Vưu Kỳ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt viết đầy sự hoan hỉ của sự chết hụt: "Không phải, không phải người..." Nói đến đây, anh ta lập tức dừng lại, sau đó đổi cách nói: "Là máu vịt, là máu vịt!"

Máu vịt sao... ?

Nỗi lo lắng của mọi người được vơi đi đôi chút.

Tiếp theo, dưới sự hướng dẫn của người phụ nữ trung niên, cô gái trẻ tuổi xách hộp thức ăn lớn đi vòng quanh bàn, mỗi một người đầu đưa tay ra lấy một bát máu vịt.

Người phụ nữ trung niên giống như người trông coi vườn thú tận tâm, cô ta nhìn qua nhìn lại, tuần tra qua lại cho đến khi mọi người đều đã ăn hết máu vịt trong bát, mới cười toe toét và hài lòng rời đi.

Cô gái trẻ tuổi đi theo phía sau, đi theo từng bước một như một con rối. Trước khi rời đi, người phụ nữ trung niên giải thích buổi sáng không có kế hoạch gì, họ có thể tự do đi lại trong viện nhưng không nên đi quá xa để tránh gặp rắc rối.

Về phần gặp rắc rối, người phụ nữ trung niên không có nói, mọi người đều hiểu rõ nên cũng không hỏi.

Buổi chiều thì không rõ có bị gọi đến gặp Hoàng thiếu gia xem bệnh nữa hay không, nên trước buổi trưa phải trở về.

Theo ước tính thời gian ở thế giới này, có lẽ bọn họ vẫn còn khoảng hơn một tiếng.

"Nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.

Chờ sau khi hai người người phụ nữ trung niên hoàn toàn biến mất, mọi người lại tập hợp lại với nhau, bắt đầu thảo luận kế hoạch tiếp theo.

Mức độ quỷ dị của nhiệm vụ này đã nằm ngoài sức tưởng tượng, nên mọi người quyết định tận dụng thời gian ban ngày để tìm kiếm manh mối, dù sao theo lời người phụ nữ trung niên nói trước đó, Hoàng thiếu gia ban ngày không ra ngoài, chỉ đến hồ nước hát vào ban đêm.

"Trạch viện bỏ hoang nơi dừng kiệu, sân khấu kịch và nơi ở của Hoàng thiếu gia." Ngẩng đầu nhìn, An Hiên tiếp tục: "Những nơi này đều có thể có manh mối, chỉ sợ phải từng cái một đi tìm."

"Còn có những người hầu trong Hoàng phủ này nữa." Hạ Manh nhìn về phía người phụ nữ trung niên biến mất, nói thêm: "Bọn họ cũng rất kỳ quái."

"Tổng cộng có bốn địa điểm." Trần Cường nói: "Kiểm tra từng cái một, chỉ sợ không đủ thời gian."

An Hiên nghiêng đầu, nhìn anh ta nói: "Thật ra cũng không phải là bốn nơi, mà là ba nơi, khoảng cách giữa trạch viện bỏ hoang và sân khấu kịch có thể chấp nhận được, nếu tranh thủ thời gian, đi lại cả hơi nơi thì vẫn kịp."

Thời gian không còn nhiều, mọi người cũng không hàn huyên nữa, bởi vì là Hạ Manh nêu ra người hầu của Hoàng phủ có vấn đề, cho nên ba người bọn họ đi trước, theo hướng người phụ nữ trung niên biến mất để tìm kiếm.

Theo lý mà nói, Thang Thi Nhu chết rồi, hai chái phòng còn lại mỗi nhóm ba người, vừa vặn mỗi nhóm chịu trách nhiệm một hướng.

Nhưng đúng vào lúc này, trên đường hướng đến mục tiêu, mọi người lại nảy sinh bất đồng.

An Hiên muốn đến chỗ ở của Hoàng thiếu gia để xem rút cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng Vưu Kỳ lại phản đối.

Tần Giản mặc dù không nói, nhưng vẻ mặt cũng đã bán đứng ông ta, không có lá gan lớn đến vậy.

Mà ánh mắt ông ta nhìn An Hiên cũng mơ hồ có một số thay đổi vi diệu, Thang Thi Nhu đã chết rồi, trong tay An Hiên đã ... không còn quỷ chết thay.

"An tiên sinh." Tần Giản đột nhiên nói: "Đêm qua ở gần khu vực sân khấu kịch tôi mơ hồ nhìn thấy thứ gì đó kỳ lạ." Giọng điệu và vẻ mặt của ông ta cực kì nghiêm túc: "Tôi muốn quay lại xác nhận một chút."

An Hiên ngước mắt lên, trong mắt tràn đầy vẻ thích thú, một lúc sau mới nói: "Nếu như Tần lão tiên sinh đã có ý kiến riêng của mình, thì làm sao tôi có thể làm khó được?"

Sắc mặt Tần Giản không thay đổi.

"Chỉ là một mình tôi đi không thích hợp cho lắm thì phải?" Một lúc sau, An Hiên quay người nhìn về phía nhóm ba người Tả Tỉnh, ý tứ không nói đã rõ.

Mọi người đều biết rõ địa điểm mà An Hiên lựa chọn không có vấn đề, đó là nơi ở của Hoàng thiếu gia, có ẩn giấu manh mối là điều đương nhiên, không có manh mối mới là kỳ lạ.

Nhưng... mối nguy hiểm ở đó cũng là rất rõ ràng.

Suy cho cùng, chuyện Hoàng thiếu gia gần như đã chắc chắn, mà khi không được phép, dám đến nơi ở của Hoàng thiếu gia lởn vởn, có lẽ cũng không khác gì đi nhà ma, mà còn là loại có ma thật kìa.

Điều quan trọng nhất là ... lại còn phải đi cùng với một người trong lòng đầy mưu mô.

Mọi hành vi của An Hiên này, mọi người đều nhìn thấy hết, lộ liễu trắng trợn trói buộc một người mới ở bên cạnh mình như vậy, cũng góp phần lớn vào việc người này không đáng để tin tưởng.

Đi cùng anh ta, chỉ sợ cũng chẳng khác nào bảo hổ lột da.

"Tôi đi cùng anh." Đột nhiên có người nói.
Bình Luận (0)
Comment