Chương 280: Tình báo
Chương 280: Tình báoChương 280: Tình báo
Ngay lúc An Hiên xoay người chuẩn bị rời đi, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói, bởi vì ngược sáng, nên thứ đầu tiên anh ta nhìn thấy chính là một đôi chân thẳng tắp.
"Tôi đi cùng anh." Tả Tinh bước ra: "An tiên sinh."
An Hiên hiển nhiên khựng lại một chút, sau đó ánh mắt nhìn lên phần cơ thể gập ghềnh của Tả Tỉnh vài lần, sau một lúc mới gật đầu nói: "Vậy thì làm phiền Tả tiểu thư rồi."
"Khách khí rồi."
Sau khi An Hiên và Tả Tinh dần dần biến mất, bốn người còn lại không hề do dự nữa, bắt đầu lao về phía sân khấu kịch đêm qua. ...
"Bác sĩ." Tên mập vừa nói vừa nhìn qua nhìn lại, như đang lo lắng có người mai phục hoặc theo dõi, sau khi không phát hiện điều gì bất thường, mới nói tiếp: "Vừa rồi làm tôi sợ chết khiếp đi được, tôi còn tưởng chỗ máu kia..."
"Là của Thang Thi Nhu?" Giang Thành trả lời một cách thờ ơ.
Tên mập nghe xong liền gật đầu kịch liệt: "Còn không phải sao? Vừa rồi nhìn thấy cô gái đó toàn thân... toàn thân..." Anh ta dùng tay ra hiệu, ý đại khái là toàn bộ da đã biến mất, thật đáng sợ kinh hồn biết bao nhiêu.
Hạ Manh vẫn luôn đi theo phía sau hai người, từ khi bọn họ rời đi, sắc mặt của cô ta liền trở nên rất kỳ quái, giống như có thứ gì đó vẫn chưa suy nghĩ thông suốt vậy.
"Hai người không cảm thấy kỳ lạ sao?" Hạ Manh đột nhiên lên tiếng.
Mặc dù cô ta đang hỏi là hai người, nhưng người cô ta nhìn lại chỉ có Giang Thành.
Tên mập chớp chớp mắt, thở phì phò nói: "Câu này còn phải đợi cô hỏi, cô nói cho tôi biết ở đây có cái gì không kỳ lạ? Vừa chết một người, còn là cách thức chết như vậy, mấy tên thất đức kia còn đem máu vịt lên cho chúng ta ăn?!"
"Đây không phải là đang cố ý ghê tởm người ta sao?" Tên mập tức giận nói: "Tôi sẽ không bao giờ ăn tiết vịt nữa."
Nghe vậy, Giang Thành dừng chân lại, tên mập không để ý, suýt chút nữa đã đụng phải bác sĩ.
"Cô muốn nói cái gì?" Giang Thành nhìn cô ta hỏi.
"Có khi nào..." Ngẩng đầu lên, Hạ Manh dùng giọng thăm dò hỏi: "Trong chỗ máu vịt kia... có trộn lẫn với thứ khác?"
"Máu người." Giang Thành nói.
Hạ Manh gật đầu.
"Cái này có lẽ không phải đâu." Tên mập liếm môi, tựa hồ còn đang hồi tưởng lại dư vị: "Ít nhất khi tôi ăn thì chính là vị của máu vịt, chắc là không có trộn lẫn những thứ hỗn tạp khác."
Nghe vậy, Hạ Manh liếc nhìn tên mập, sau đó lại đưa ánh mắt nhìn về phía Giang Thành, hiển nhiên là đang hỏi lời của tên mập nói có đáng tin cậy không?
"Về vấn đề đồ ăn, tôi cảm thấy là cũng được." Giang Thành nghĩ tới cảnh mình và tên mập lúc nấu lẩu, gật đầu nói.
Nghe xong lời của bác sĩ, cổ của tên mập cũng trở nên cứng ngắc.
"Vậy thì thật là kỳ lạ, NPC không nên làm những chuyện nhàm chán vô vị như vậy mới đúng." Hạ Manh thở dài: "Bên trong này nhất định có vấn đề "
"Chẳng lẽ..." Đồng tử của cô ta co rụt lại, tựa hồ nghĩ tới một chuyện rất quan trọng, mà bản thân sự việc này... còn cực kì khó tin.
Khi nhìn thấy ánh mắt Giang Thành, Hạ Manh chợt nheo mắt lại: "Anh cũng nghĩ tới rồi, phải không?"
Giang Thành gật đầu: "Vừa mới nghĩ tới." hắn duỗi tay ra hiệu: "Chỉ nhanh hơn cô một giây thôi."
Tên mập nhìn bác sĩ, sau đó quay đầu nhìn Hạ Manh, cảm thấy ưu thế của mình trong nháy mắt đã không còn: "Hai người đã nhìn thấy cái gì?"
"Trong hộp thức ăn đó có đựng..." Hạ Manh vẻ mặt âm trầm nói: "Không nhất định đều là máu vịt."
Tên mập ngây người ra một chút, sau đó ánh mắt nhìn thẳng: "Ý của cô là... trong 9 bát máu vịt kia, có lẫn một bát máu người?"
"Không thể nào, mặc dù mùi vị của máu người..." Anh ta có vẻ ngượng ngùng, sau đó lập tức nói: "Nhưng mùi vị của máu vịt đặc biệt như vậy, nhưng khi ăn vẫn có thể cảm nhận được sự khác biệt phải không?"
"Chẳng lẽ người đó chưa từng ăn qua máu vịt sao?" Tên mập có chút căng thẳng, tựa hồ đang cố gắng hết sức củng cố suy đoán của mình để an ủi chính mình.
"Có thể người ăn phải máu người là người theo chủ nghĩa ăn chay, hoặc là vị giác có vấn đề." Giang Thành bình tĩnh nói.
Mặc dù bác eĩ nói rất nahiêm túc nhi#na tên mân lai nahe đưđ%c môêt ứ nghĩa khác trong đó.
Bác sĩ cũng cảm thấy khả năng xảy ra giả thiết này là rất thấp.
Hơn nữa bởi vì vốn dĩ bản thân tên mập rất hứng thú với những món ăn ngon, cho nên cũng rất chú ý tới các món ăn, đồ ăn hai ngày qua phần lớn đều là thịt, anh ta cũng không thấy có người nào cố ý tránh né.
Tên mập "ừng ực" nuốt nước bọt, vậy thì chân tướng chỉ còn lại một điều thôi.
Trong số bọn họ đã có người sau khi ăn phát hiện ra máu có vấn đề, nhưng không nói ra, mà đã ăn hết nó.
Suy cho cùng, khi người phụ nữ trung niên đi thu lại bát, bên trong đều đã trống rỗng.
Đều là những loại đồng đội thần tiên gì vậy?
Sau cảm giác khó chịu ban đầu, tên mập bắt đầu tự hỏi liệu có phải vì bác sĩ quá mạnh, nên những người đồng đội mà anh ta kết hợp cùng càng ngày càng biến thái hơn hay không.
Hơn nữa lần này còn có Hạ Manh.
Trong nhiệm vụ khó khăn với đầy rẫy những đồng đội như trẻ mồ côi, kẻ tâm thần, kẻ biến thái và kẻ điên ngụy trang này, tên mập cảm thấy mình thực sự không xứng đáng tham gia vào đây.
Anh ta sợ bác sĩ mất điểm, lại càng sợ chỉ cần mình lơ là sơ suất sẽ bị đồng đội lấy mất máu.
Tên mập nhìn ngó bốn phía, cảm giác như mình vừa đâm đầu vào một cái tổ trẻ mồ côi vậy: "Hãy cho một con đường sống đi, mọi người ơi ."..
"Lộc cộc lộc cộc."
An Hiên nheo mắt đi phía trước, đế giày da khi bước trên con đường lát đá phát ra âm thanh khá vui tai.
Tả Tinh đi theo phía sau anh ta.
Trên đường đi, hai người không hề có bất kì giao lưu nào.
Sau khi bọn họ đi đến nơi Hoàng thiếu gia ở, liền lựa chọn một địa điểm vắng vẻ, trực tiếp nhảy vào bên trong.
Ở đó có một núi đá giả đã bỏ hoang, có vẻ như từng được dự định làm cảnh quan nhưng sau đó đã bị bỏ hoang, bao quanh đều là cỏ dại cao khoảng nửa người.
Cho dù có người làm gì đó bên trong, cũng sẽ không có ai phát hiện ra. trên mặt đã biến mất, lúc này trở nên trang trọng hơn, đột nhiên nói: "Cô quá lỗ mãng rồi."
Anh ta cau mày, như thể có điều bất mãn với đối phương.
"Em nên đợi sau khi anh đã rời đi, kéo thêm một người nữa, lấy cớ nghỉ ngờ anh mà theo anh đến đây." An Hiên tiếp tục nói: "Sau đó tìm một cơ hội giả vờ đi theo anh rồi bị bắt gặp, sau đó để mất dấu, cuối cùng tìm cách cắt đuôi đối phương để đến địa điểm đã thỏa thuận gặp anh."
Anh ta dừng lại một chút rồi nói: "Như vậy, cho dù bọn họ có nghỉ ngờ thì cũng chỉ nghỉ ngờ anh, em cứ tùy ý bịa đặt ra cái gì đó, chĩa mọi nghỉ ngờ vào anh, như vậy mới không có ai nghi ngờ chúng ta."
"Em biết." Tả Tỉnh nhỏ giọng nói: "Nhưng trên tình báo nói..."
"Hừ -" An Hiên mím môi, nhìn chằm chằm vào khe hở phương hướng bọn họ vừa đi đến, sau đó lại nhìn Tả Tinh, giọng điệu trịnh trọng nói: "Tình báo lần này sai rồi, người có vấn đề hoàn toàn không phải là cô gái có tên là Thang Thi Nhu kia, cô ta chỉ là một người bình thường."
"Quả nhiên không phải cô ta." Tả Tỉnh nghe xong liền gật đầu: "Ngay từ đầu em cũng cảm thấy không giống, cô ta không có chút cảnh giác nào trước thủ đoạn của anh, khứu giác thật quá kém."
"Chết tiệt." An Hiên nắm chặt nắm đấm: "Cô ta càng như vậy, anh lại càng cảm thấy cô ta có vấn đề, anh còn tưởng rằng cô ta đang giấu con át chủ bài nào đó."
"Đã như vậy rồi." Tả Tinh vỗ vỗ An Hiên, an ủi nói: "Vẫn là hoàn thành nhiệm vụ quan trọng, dù sao thì cũng là do tình báo có sai sót, cấp trên có thể hiểu được."
"Vậy chỗ em có nghỉ ngờ gì không?" An Hiên hít sâu một hơi, nghiêng đầu hỏi.