Chương 281: Cười
Chương 281: CườiChương 281: Cười
"Có." Tả Tinh không suy nghĩ liền nói ra một cái tên: "Trần Cường."
"Người thanh niên đó à?" An Hiên cau mày.
"Đúng vậy." Tả Tỉnh gật gật đầu: "Anh ta quá điềm tĩnh rồi, hơn nữa kiến thức cũng vượt trội so với một người bình thường, mặc dù anh ta nói rằng mình là sinh viên Đại học Kiến trúc, nên không có gì đáng ngạc nhiên khi hiểu một số kiến thức về lịch sử và văn hóa, nhưng anh ta..."
Tả Tỉnh suy nghĩ một lúc, tiếp tục nói: "Tóm lại, em cảm thấy anh ta có gì đó không ổn, trông anh ta có vẻ như rất ổn định về mặt cảm xúc, nhưng em có thể cảm nhận được một loại phẫn nộ vô tình nảy sinh sau khi anh ta bị mạo phạm, hoặc là vô tình bị ngắt lời."
An Hiên nheo mắt nhìn về một phương hướng, ánh mắt tựa hồ có thể xuyên thủng vách tường, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Xem ra anh ta rất biết cách che giấu."
"Đúng vậy." Tả Tinh nói tiếp: "Em đã thử thả mồi nhử ra xem anh ta có cắn câu hay không rồi, trong khoảng thời gian này em sẽ để mắt thật chặt tới anh ta."
"Mồi nhử?" An Hiên bỗng nhiên có chút kích động, nhìn chằm chằm cô ta nói: "Em... em đã nói ra thân phận của ba người kia..."
Tả Tinh lắc đầu, ngắt lời: "Anh yên tâm, đương nhiên không phải là toàn bộ, chỉ nói bọn họ là một nhóm người hợp tác với nhau mà thôi."
"Hồ đồ!" An Hiên sắc mặt lập tức thay đổi, sắc mặt cực kỳ xấu.
"Tình báo có sai sót, anh biết hậu quả phát triển của chuyện này mà." Tả Tỉnh nhìn chằm chằm vào mắt An Hiên, cô ta sẽ không nhượng bộ chuyện này: "Hoặc là tìm ra người đó, sau đó giết chết, nếu không... mọi người đều phải chết."
"Là mồi nhử, hay là chúng ta." Tả Tỉnh hạ giọng.
"Xì..." An Hiên hít sâu một hơi, một lúc sau mới lạnh lùng nói: "Em có biết nếu như cấp trên phát hiện ra chuyện này, thì sẽ như thế nào không?"
"Không biết."
"Em sẽ bị cấp trên đánh giá là người có cảm xúc bất thường, hậu quả hành động và rủi ro mất kiểm soát, ít nhất cũng..." Anh ta dừng lại, không nói tiếp nữa, giọng điệu đầy lo lắng, như thể người phải gánh chịu là anh ta vậy.
"Bọn họ sẽ không biết đâu." Tả Tinh chợt bật cười, khuôn mặt xinh em giấu đi mà, có phải không?"
"Hừ..." An Hiên thở dài, quay mặt đi không nhìn cô ta nữa.
"Chỉ lần này thôi, không có lần sau."
"Cảm ơn đội trưởng!"
Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng một lúc, An Hiên cũng thay đổi lại vẻ mặt như cũ, bộ dạng giống như một doanh nhân: "Gốc gác, tường tận của cái tên Sư Liêu Trí kia đã tìm ra hết chưa?"
"Tạm thời vẫn chưa." Tả Tinh đáp: "Xem ra có chút bản lĩnh, hơn nữa cũng không giống như những lời anh ta đã nói, anh ta không phải trộm cắp, hẳn là có kinh nghiệm trong quân đội."
"Lính đánh thuê?"
Tả Tỉnh hồi tưởng một hồi, lắc đầu nói: "Chắc là quân đội chính quy, thói quen ngủ nghỉ của anh ta, còn có một số chỉ tiết vô tình bị lộ ra, rất giống."
"Một quân nhân chính quy ngụy trang thành một tên trộm..." An Hiên đột nhiên cảm thấy có chút thú vị.
"Nhưng em cảm thấy khả năng là anh ta không cao." Tả Tinh nói.
"Lý do?"
"Khứu giác hơi kém một chút, còn có..." Tả Tỉnh bỗng nhiên nói: "Anh ta giả bộ có hơi quá đà một chút, xem ra chỉ là hơi khôn vặt mà thôi, so với Trần Cường, em vẫn cảm thấy Trần Cường có khả năng cao hơn."
"Cảm giác của em chính xác hơn của anh, đây cũng là một trong những lý do tại sao trước đây anh đã lựa chọn em." An Hiên gật đầu: "Nhưng hãy nhớ kĩ, đừng quá tin tưởng vào cảm giác của mình, em nên hiểu rằng, những tên mà chúng ta phải đối mặt, bên cạnh sự điên rồ đến tột độ ra, ý chí tự ngược đãi mình, còn có... ngụy trang."
"Chúng ta đã phải trả giá quá nhiều cho bài học đẫm máu về vấn đề này rồi."
"Em hiểu." Tả Tinh gật đầu.
Ngẩng đầu nhìn trời, An Hiên thở ra, nói: "Thời gian cũng tương đối rồi, chúng ta phải đi rồi, đối chiếu khẩu cung một chút nào."
"Em cùng anh đến đây, mục đích là để giám sát anh, nhưng dọc đường anh tựa hồ đã phát hiện ra gì đó, vì thế liền tìm cớ cắt đuôi em, cuối cùng khi em gặp được anh, là ở chỗ bức tường thấp trong sân viện của Hoàng thiếu gia, anh vừa mới nhảy ra ngoài, rồi em đi theo anh suốt chặng đường về..." "Không được." An Hiên trực tiếp ngắt lời: "Có hai chỗ sơ hở, thứ nhất là ở chỗ tìm cớ kia, cái cớ này bây giờ em phải nghĩ ra, nếu không đến khi quay lại bị hỏi, sẽ rất dễ bị lòi đuôi"
"Thứ hai, khi em phát hiện anh có thể cắt đuôi em bất cứ lúc nào, em cảm thấy mình vẫn còn cơ hội tìm được anh sao, hơn nữa cả chẳng đường về đi theo anh chẳng lẽ không bị phát hiện sao?"
"Cho dù em có thể dùng lời giải thích là do anh cố ý để bị em phát hiện, nhưng lời giải thích này cũng không đủ." An Hiên nói: "Những người đó không phải là những kẻ ngốc."
"Vậy..."
"Lát nữa em sẽ cùng quay lại với anh." An Hiên ngẩng đầu lên nói.
"Cùng nhau?"
"Đúng." An Hiên gật đầu: "Không những cùng nhau, còn phải giả bộ rất sợ anh."
Anh ta ngưng một chút, nhìn về phía tòa nhà của Hoàng thiếu gia, ánh mắt hơi thay đổi: "Nhưng bất luận trở về bọn họ có ép hỏi em thế nào, em vẫn khăng khăng khẳng định rằng anh rất bình thường, không có vấn đề gì, sau đó chúng ta chỉ khám phá sơ qua ở chỗ của Hoàng thiếu gia, chứ không đi sâu vào bên trong."
"Vậy bọn họ có thể sẽ cảm thấy là em và anh đã đạt được thỏa thuận nào đó." Tả Tỉnh nói.
"Không phải là thỏa thuận." An Hiên lắc đầu: "Là chúng ta đã phát hiện ra gì đó, mà em đã bị anh nắm được cái thóp chí mạng." Anh ta dừng lại: "Cũng giống như Thang Thi Nhu vậy."
Đôi mắt Tả Tinh đột nhiên lóe lên tia sáng.
"Dù sao thì trước khi tìm được quỷ chết thay mới, bọn họ cũng sẽ không muốn đến gần anh." An Hiên nhìn Tả Tinh và nói. ...
"Chiếc kiệu kia... biến mất rồi."
Người lên tiếng là Trần Cường, anh ta trong bộ dạng như một sinh viên, lời nói cũng nho nhã lịch sự, không quá gay gắt.
"Cái này cũng chẳng có gì là lạ." Sư Liêu Trí chỉnh lại hai lần mái tóc rối bù, nhìn rất luộm thuộm: "Những chuyện như vậy trong nhiệm vụ rất bình thường, cứ làm quen dần đi."
"Thi thể vô duyên vô cớ biến mất?" Trần Cường nhìn anh ta, tựa hồ đang khiêm tốn cầu xin đáp án.
"Đúng vậy." "Mọi người có ai còn nhớ vị trí chiếc kiệu dừng đêm hôm qua không?" Một giọng nói ồm ồm vang lên, Vưu Kỳ hỏi: "Sao tôi nhớ là nó ở gần đây?"
"Trên mặt đất không có dấu vết sao?" Sư Liêu Trí cúi đầu vừa tìm kiếm vừa nói.
"Là ở đây có phải không?"
Nhìn về hướng ngón tay của Trần Cường, Tần Giản là người đầu tiên bước tới, phát hiện trong đống dấu chân lộn xộn đó có vài vết lõm ngay ngắn gọn gàng.
Mặc dù có dấu hiệu bị dấu chân phá hỏng, nhưng vẫn rất rõ ràng nếu để ý kỹ.
"Ừm?"
Vưu Kỳ dường như đã phát hiện ra điều gì đó, anh ta ngồi xổm bên cạnh dấu vết, nhìn nó và dùng tay kéo thứ gì đó trên mặt đất.
Sau khi Sư Liêu Trí chú ý tới, liền đi tới phía sau anh ta nhìn: "Anh phát hiện ra cái gì vậy?"
Vưu Kỳ cũng không giấu diếm, anh ta hơi lui về phía sau, tránh ra một bên nói: "Anh nhìn xem." Anh ta chỉ vào dấu vết trên mặt đất: "Đây là do cái gì để lại?"
"Chắc là chiếc kiệu." Sư Liêu Trí nhìn xung quanh: "Tôi nhớ chiếc kiệu mà tối hôm qua các anh đã khiêng là bị bỏ ở đây."
Nói đến đây, anh ta tựa hồ nghĩ đến gì đó, không khỏi nuốt nước miếng, nữ người giấy đêm qua trong kiệu thật là dọa chết người ta mất.
Ngay khi anh ta nhìn thấy, suýt chút nữa là đã tắt thở ra đi rồi.
Càng quỷ dị hơn nữa là, bất luận nhìn từ hướng nào, nữ người giấy kia cũng đều như đang mỉm cười với anh ta.