Chương 282: Tịch thu
Chương 282: Tịch thuChương 282: Tịch thu
Vưu Kỳ ngồi xổm trên mặt đất, chậm rãi nhìn về phía hồ nước cách đó không xa, vẻ mặt trở nên rất kỳ lạ, giống như là có điều gì đó không nghĩ ra.
"Huynh đệ." Sư Liêu Trí nuốt nước miếng nói: "Anh có ý kiến gì cứ việc nói ra, mọi người còn có thể tham mưu."
Mắt thấy bầu không khí không ổn, Trần Cường và Tần Giản cũng đều tới gần, mấy người vây quanh chỗ chiếc kiệu dừng đêm qua, không lâu sau, ánh mắt của Trần Cường liền phát sinh thay đổi.
Tiếp sau đó, Tần Giản cũng tựa như đã nghĩ ra chuyện gì.
Ông ta đột nhiên ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào một nơi.
"Đây là... đây là cái gì?"
"Hình như là ... dấu vết do thứ gì đó đi ngang qua để lại?"
Giọng điệu của Sư Liêu Trí cũng không chắc chắn lắm, bởi vì chỗ dấu vết này quá kỳ lạ, nó có hình bầu dục không tiêu chuẩn, hơn nữa còn tương đối nhỏ, trông không giống như những con vật như mèo hay chó để lại.
Vưu Kỳ đứng dậy, giẫãm một bước đến gần chỗ dấu vết, trông anh ta tương đối cường tráng, lực của bước giẫm chân này cũng rất lớn, nhưng nó chỉ để lại một dấu giày tương đối rõ trên mặt đất.
Mà dấu vết này, lại sâu hơn rất nhiều so với dấu chân của Vưu Kỳ.
Trong lòng bọn họ hiện lên một loại dự cảm vô cùng không lành, không vì lý do gì, mà chỉ đơn thuần là khiến bọn họ bất an mà thôi.
"Ở đây ... ở đây cũng có!" Sư Liêu Trí có thị lực rất tốt, liếc mắt một cái là nhìn thấy một dấu vết khác cách đó không xa, nhưng chỗ đó đã bị dấu chân của người khác giẫm lên, may là vì nó tương đối sâu nên mới phát hiện được ra.
Mấy người lần theo dấu vết đó đi đến tận bờ hồ, dấu vết cuối cùng là in ở trong bùn, chỉ để lại một đường nét lộ ra bên ngoài.
"Ọc ọc."
Vưu Kỳ chớp chớp mắt, dường như linh cảm không lành trong lòng đã trở thành sự thật.
"Dấu vết vừa rồi là bắt đầu từ ... chỗ chiếc kiệu, phải không?" Vưu Kỳ cổ họng nghẹn lại, chật vật lắm mới cố gắng nói được ra.
Giây tiếp theo, cuối cùng cũng có người nhận ra dấu vết vừa nhỏ vừa nhan này là dì. Hơn nữa loại nhận thức này dường như có tính lây lan.
Mọi người chậm rãi quay đầu lại nhìn về nơi đỗ chiếc kiệu tối qua, ngay cả Trần Cường, một người vốn không dễ biểu lộ cảm xúc, lúc này cũng cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Là giày thêu hoa được phụ nữ cổ đại mang.
Bởi vì phụ nữ cổ đại có thói quen bó chân, nên còn được gọi là ba tấc sen vàng.
Cúi đầu nhìn xuống dấu vết một lần nữa, phía trước nhọn ở phía sau rộng hơn, giống hệt như vậy.
"Người giấy đêm hôm qua cũng bó chân." Người lên tiếng là Vưu Kỳ, khó có thể tưởng tượng được, một người đàn ông cao lớn thô kệch lại có thể bị dọa sợ thành bộ dạng này, môi run run nói: "Tôi ... tôi đã nhìn thấy!"
Một cơn gió từ trong hồ thổi tới, mấy người cùng đồng thời rùng mình một cái. ...
"Sang bên trái một chút."
"Phải."
"Bên phải thêm một chút nữa."
"Bên trên."
"Đúng đúng, chính là như vậy." Giang Thành nhỏ giọng ra lệnh: "Giữ nguyên nhé, anh mập."
"Bác sĩ." Tên mập cố gắng hết sức, mặt cũng ửng đỏ: "Anh tranh thủ thời gian đi, dù sao không phải chỉ có một mình anh, vẫn còn một người nữa đấy!"
Người còn lại bị tên mập đẩy lên, đang treo bên cạnh bờ tường để nhìn vào chính là Hạ Manh, rõ ràng Hạ Manh không thấu tình đạt lý bằng Giang Thành, ít nhiều Giang Thành còn biết an ủi tên mập mấy câu, khiến anh ta cảm thấy mình đã có những đóng góp không thể xóa nhòa cho đồng đội.
"Ra ngoài rồi, ra ngoài rồi." Giang Thành nhỏ giọng nói.
Trong mắt Hạ Manh lóe lên một tia sáng, lập tức xác nhận: "Chính là cậu ta!"
Một bóng người gầy gò mặc quần áo rách nát nhảy ra từ cửa sổ, tay trái cầm hai chiếc bánh bao hấp, tay phải cầm một chiếc bát vỡ, bên trong hình như có đựng một ít thức ăn.
Xét theo động tác quen thuộc này, rõ ràng đây không phải lần phạm tâi đầu tiên cỦủa âu†a. Chính là tên tiểu ăn xin bị bọn họ bắt được đêm qua, sau đó không biết vì sao, lại bị An Hiên thả đi mất.
Không ngờ lại có thể bắt gặp ở đây.
Thực ra trên đường tới đây, bọn họ đã nhìn thấy từ xa một bóng người đang lén la lén lút, sau đó đi theo bóng người đó cho đến khi tìm được nơi này, xem ra đây chắc hẳn là nhà bếp.
Trước cửa có những đống củi chất cao, vì để tránh mưa ẩm ướt, bên trên còn dùng một tấm chiếu rách rưới để đậy lên.
Bọn họ nhìn một lúc lâu, phát hiện không có ai đến.
Sau đó vẫn là Hạ Manh nói, nếu như tên tiểu ăn xin này dám đến trộm đồ ăn vào lúc này, chứng tỏ lúc này trong nhà bếp không có người, hoặc khả năng có người là rất thấp.
"Không phải cô ... không phải muốn đi vào trong xem đấy chứ?" Tên mập ngộp thở, thắc mắc hỏi.
Bức tường ở đây cao hơn hai mét, cũng không biết là tên không có mắt nào đã thiết kế ra, nhà bếp thôi mà làm như cứ điểm quân sự không bằng, thế này chỉ khổ cho tên mập, phải dùng vai đỡ cho bác sĩ và Hạ Mạnh đứng lên.
Sau khi đặt hai người xuống, tên mập cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Có dự định thế nào?" Giang Thành vừa nói vừa cử động cổ, hắn cảm thấy cổ có chút cứng ngắc sau khi duy trì một động tác trong thời gian dài.
"Bây giờ đi tìm tên tiểu ăn xin kia." Hạ Manh nói thẳng: "Tôi luôn cảm thấy trên người cậu ta có vấn đề, người trong Hoàng phủ không phải là những kẻ ngốc, chẳng lẽ ngày nào cũng để cho cậu ta ăn trộm mà chưa bao giờ phát hiện ra?"
Nghĩ đến bộ dạng đáng sợ gần như muốn ăn thịt người của người phụ nữ trung niên, tên mập cảm thấy Hạ Manh nói rất có lý.
"Được." Giang Thành gật gật đầu: "Hai người đi đi."
Tên mập sửng sốt, nhìn Giang Thành nghi hoặc hỏi: "Còn anh thì sao?"
"Tôi vào bên trong xem xem." Giang Thành bắt đầu thực hiện bài tập giãn cơ được sử dụng trong thể dục dụng cụ trên đài phát thanh cấp tiểu học và trung học quốc gia, dường như đang chuẩn bị để tránh bị thương trèo tường vào.
Nhìn thấy những động tác quen thuộc và buồn cười của bác sĩ, bên tai tên mập lởn vởn một dòng chữ lớn - Thời đại đang kêu gọi. "Anh đến nhà bếp làm gì?" Hạ Manh nhìn hắn chằm chằm, giống như muốn nhìn thấu mấy trò của hắn.
"Đương nhiên là đi xem có manh mối gì hay không rồi." Giang Thành ưỡn thẳng lưng, nheo mắt trả lời: "Nếu không chả lẽ là để đi vệ sinh à."
"Bác sĩ." Sắc mặt có chút lúng túng, tên mập nghiêm túc khuyên nhủ: "Tôi biết anh có hơi nhỏ mọn, nhưng tránh voi chẳng xấu mặt nào, tôi khuyên anh nên suy nghĩ kỹ trước khi hành động." Anh ta dừng lại một chút: "Tốt hơn hết anh nên cân nhắc rủi ro mình sẽ bị bắt khi làm như vậy."
Khuôn mặt đáng sợ của người phụ nữ trung niên hiện ra trước mắt, tên mập nói: "Cẩn thận, công cụ gây án cũng đều sẽ bị tịch thu hết."
Hạ Manh nheo mắt lại, tiếp tục nói: "Cũng không có gì to tát:" Cô ta cười toe toét: "Dù sao thì khi ra ngoài cũng có thể trả lại cho anh."
Giang Thành tựa hồ thật sự đã suy nghĩ một hồi, sau đó bướng bỉnh lắc lắc đầu: "Không được, tôi vẫn phải đi." Hắn vươn một ngón tay, chỉ chỉ Hạ Manh nói: "Tốt nhất là cô nên phù hộ cho tôi không có chuyện gì."
Hạ Manh nhìn hắn chằm chằm.
Tên mập đột nhiên cảm thấy phía trước có một cảm giác phấn khích tràn đầy năng lượng.
"Dù sao, nếu bị tịch thu rồi, thì người chịu thiệt cũng chính là cô." Giang Thành vươn cổ nói với Hạ Manh: "Đến buổi tối cô đừng khóc là được."
Hạ Manh xoay người rời đi, còn kéo cả tên mập theo.
Thật ra trong lòng thì tên mập vẫn không muốn rời khỏi bác sĩ, nhưng Giang Thành lại không hề đợi anh ta, sau khi trèo mấy cái leo lên trên tường, liền nhảy qua, tên mập không còn cách nào khác đành phải đi theo Hạ Manh.
"Vương mập." Hạ Manh kéo tên mập đến một nơi không có người, tên tiểu ăn xin cũng không đuổi theo nữa, cô ta cười nói: "Bây giờ chỉ có hai chúng ta rồi."
Tên mập nuốt khan.
"Anh hãy nói cho tôi biết rút cuộc thân phận của Giang Thành là gì, làm nghề gì, làm việc cho ai?" Hạ Manh nheo mắt nói: "Tôi sẽ không làm khó anh, sau khi ra ngoài rồi tôi có thể bảo vệ sự an toàn cho anh, anh không cần phải bị anh ta khống chế nữa."
"Nếu như anh không tin, tôi có thể lập lời thề làm bằng chứng." Hạ Manh giơ tay lên, rất trịnh trọng nói.
Hạ Manh luôn nghi ngờ thân phận của Giang Thành, đương nhiên cô loại... mơ hồ không thể hiểu được, giống như một tầng sương mù vậy. Tên mập suy nghĩ một chút, rồi trả lời: "Tôi có thể nói cho cô biết, nhưng vấn đề là cô có tin không?"