Chương 283: Cô tin không
Chương 283: Cô tin khôngChương 283: Cô tin không
"Anh nói đi." Hạ Manh gật đầu: "Tôi tất nhiên có cách đánh giá xác thực của riêng mình."
"Anh ấy là bác sĩ tâm lý, mở một phòng tư vấn tâm lý. Trên danh nghĩa là hành nghề y dựa trên tình yêu, nhưng trên thực tế là thu phí." Tên mập suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Hơn nữa khách hàng chính của anh ấy cũng không phải là bệnh nhân bình thường, mà là những phú bà cảm thấy trống trải và cô đơn vào đêm khuya, bác sĩ Giang sẽ giới thiệu cho bọn họ một số người bạn, kiểu đa tài đa nghệ, có thể sưởi ấm trái tim tội nghiệp của bọn họ."
"Đương nhiên cái này cũng sẽ tính phí." Tên mập nhấn mạnh: "Có điều gần đây công việc kinh doanh bình thường, nên thỉnh thoảng anh ấy mới ra ngoài làm việc bán thời gian."
Như nghĩ tới điều gì, giọng điệu của tên mập đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Nhưng cô đừng tưởng bác sĩ sẽ tùy tiện ra ngoài, địa vị của anh ấy không hề tầm thường, anh ấy là số một, cho nên bắt buộc phải hẹn trước."
"Khách hàng tự mình điều xe đến đón, hơ nữa không ngồi bàn bên ngoài, hoặc trong chỗ riêng hoặc là trong phòng riêng." Dừng một chút, tên mập nói tiếp: "Đây là giới hạn."
"Được rồi, tôi chỉ biết như vậy thôi." Nhìn chằm chằm Hạ Manh, tên mập nuốt nước bọt, sau đó trầm giọng thăm dò hỏi: "Cô tin không?"
"Có quỷ mới tin!"
Hạ Manh tức giận đến sắc mặt cũng thay đổi, nhảy lên vỗ "bộp" một cái lên vầng trán nhẵn nhụi của tên mập, sau đó túm lấy tai anh ta tức giận nói: "Tên mập chết tiệt này, anh chán sống rồi đúng không?!"
Hạ Manh không hề ngạc nhiên khi tên mập không nói cho mình biết sự thật, ban đầu cô ta chỉ nghĩ tên mập sẽ bịa ra một số tin tức giả để đối phó với mình.
Nhưng vì để lừa gạt được một người như mình, tin tức thuần túy chắc chắn sẽ không được, anh ta không thể không trộn lẫn một số thông tin chân thật vào trong đó, ít nhất khi nghe thấy cũng hợp lí mới được.
Mà cô ta, có thể rút ra những thông tin hữu ích từ những thông tin không thể phân biệt được thật giả này, đồng thời hiểu rõ hơn về Giang Thành.
Dù sao thì tên mập này còn dễ lừa hơn tên Giang Thành gian xảo kia. Nhưng điều khiến cô ta ngạc nhiên và tức giận là tên mập này lại dám bịa ra một thông tin khó tin đến như vậy để lừa gạt mình.
Không, đây không còn là lừa gạt nữa.
Đây là chọc tức thuần túy!
Là coi mình là một kẻ ngốc sao?
Càng nghĩ càng tức giận, nếu không phải sợ sẽ gây ra động tĩnh quá lớn, thu hút những người khác trong Hoàng phủ đến, hôm nay Hạ Manh nhất định phải cho tên mập này một trận no đòn, bởi vì anh ta không thật thà!
Trong khi tên mập đang cảm thấy rất oan ức, trong lòng lại càng có một ý tưởng vững chắc hơn: Hạ Manh không bao giờ có thể đánh bại được bác sĩ, cả đời này cũng không thể nào.
"Xào xạc-"
"Ai?!" Hạ Manh đột nhiên nhìn về một phương hướng.
Tên mập lập tức nhìn theo, một cái đầu nhỏ lộ ra một nửa trên tường lóe lên trong giây lát rồi giây tiếp theo đã biến mất.
Hạ Manh buông tên mập ra, quay người đuổi theo.
"Là tiểu ăn xin đêm qua."
Dù chỉ lóe lên trong chốc lát nhưng tên mập vẫn nhận ra cậu ta, sau đó anh ta chạy thật nhanh về hướng Hạ Manh đang đuổi theo.
Tốc độ của Hạ Manh rất nhanh, ban đầu tên mập đã bị tụt lại rất xa, cho nên sau khi anh ta xem xét vị trí đại khái xong, liền lựa chọn đuổi theo bằng một con đường khác.
Con đường này là con đường bọn họ đã đi trước đây, tương đối an toàn, bác sĩ không có bên cạnh, nên mọi chuyện tính mạng phải được đặt lên hàng đầu.
Thứ hai, đối diện là hồ nước, đối phương không thể chạy trên mặt hồ, cho nên đi đường này có khả năng chặn được cao nhất.
Quả nhiên, sau khi thoát khỏi Hạ Manh, tiểu ăn xin rách rưới một mình đi dọc theo bức tường, chống hai tay như muốn giữ thăng bằng.
Đang ngồi xổm xuống, chuẩn bị nhảy xuống tường, cậu ta đột nhiên phát hiện tên mập đang ngồi xổm sau hòn núi giả.
Cậu ta giật nảy mình, loạng choạng, suýt chút nữa đã ngã khỏi bức tường cao dốc ngược.
"Cẩn thận!" Tên mập theo bản năng nhắc nhở. muốn quay trở lại con đường mình đã đến, nhưng nhìn từ trong mắt cậu ta, có vẻ như Hạ Manh đã đuổi đến, khoảng cách không còn xa nữa.
Cậu ta không còn đường lui nữa, đằng sau chính là hồ nước.
Cho dù là như vậy, cậu ta vẫn không vứt chiếc bát vỡ trên tay đi, bên trong chiếc bát vỡ đã trống rỗng, màn thầu cũng đã biến mất, dường như cậu đã vô tình đánh rơi trong khi chạy trốn.
Cậu ta nghiêng đầu nhìn hồ nước phía sau, cổ họng vô thức cuộn lên, dần dần, dường như đã hạ quyết tâm.
"Đừng!" Tên mập nhìn cậu ta, đột nhiên nói: "Cậu đừng nhảy xuống, hồ đó có vấn đề, nhảy xuống sẽ rất nguy hiểm!"
Lúc này anh ta đã có thể nhìn thấy rõ ràng bộ dạng của người này, mặc dù thân thể trên dưới tả tơi tàn tạ, khuôn mặt lấm lem bùn đất, nhưng nhìn làn da lộ ra bên ngoài và thân hình gầy gò, hẳn vẫn còn là một đứa trẻ.
Tên mập vừa an ủi, vừa chậm rãi lùi lại phía sau, vô cùng thành khẩn nhìn cậu ta nói: "Ta sẽ không làm hại cậu đâu." Anh ta dừng một chút: "Cậu có thể từ từ đi xuống, sau đó đi theo lối này."
Người trên tường cảnh giác nhìn anh ta, dần dần, từ phía xa đã truyền đến tiếng bước chân đang chạy nhanh.
Chắc là Hạ Manh sắp đến rồi.
Người đứng trên bức tường nhìn về một hướng, rồi nhìn về phía tên mập, dường như đang cân nhắc.
Nhưng cuối cùng, vẫn từ từ ngồi xổm, nhảy xuống khỏi bức tường một cách gọn gàng.
Sau khi hạ cánh, cậu ta lập tức giữ khoảng cách với tên mập.
Sau khi nhận thấy tên mập không có động tĩnh gì, liền quay người chuẩn bị bỏ chạy.
"Chờ đã!"
Người có dáng vẻ như một tiểu ăn xin này chợt khựng lại, sau đó nhìn tên mập bằng ánh mắt đầy cảnh giác, như thể đã nhận định rằng người đàn ông này lừa gạt mình vậy.
Cho đến khi nhìn thấy tên mập lấy từ trong túi ra một chiếc bánh màn thầu trắng, sau đó lại lấy từ trong lòng ra một chiếc khác, đặt hai cái lại với nhau rồi quay người, lấy một chiếc lá to trên cây gần đó, đặt hai chiếc màn thầu lên trên.
"Đói rồi phải không." Tên mập đặt bánh bao xuống đất, sau đó lùi lại vài bước nói: "Mang về ăn đi, tôi biết cảm giác đói bụng là như thế nào." "Lần sau cậu đói, thì có thể tới tìm tôi." Tên mập nói: "Đừng đi ăn trộm nữa."
Nhìn thấy chiếc màn thầu trắng trẻo, người có dáng vẻ như một tiểu ăn xin nuốt nước bọt rồi chạy tới, túm lấy chiếc lá bọc màn thầu, quay người bỏ chạy.
Đến lúc Hạ Manh đuổi đến, thì không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
"Người đâu?" Hạ Manh thở hổn hển hỏi.
"Chạy mất rồi." Tên mập cũng thở hổn hển theo: "Cậu ta quen thuộc địa hình, tôi không ngăn cản được."
"Xem ra cậu ta đã hoạt động ở chỗ này rất lâu rồi." Hạ Manh nhìn chằm chằm vào chỗ bức tường.
Cô ta là dọc theo bức tường đuổi đến, nhưng dù sao cũng không quen đường lối ở đây, chạy lòng vòng mấy lần, cuối cùng vẫn là để cậu ta trốn thoát.
"Chúng ta vẫn nên trở về trước đi." Tên mập đề nghị.
Kể từ bọn họ bắt đầu đi cũng đã được một khoảng thời gian rồi, vị trí của mặt trời cũng đã thay đổi.
Hạ Manh liếc nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, trong lòng mơ hồ có chút bất an: "Trở về trước đã." Hạ Manh nói: "Lần sau sẽ nghĩ cách để bắt được cậu ta."
"Được."
Sau khi hai người rời đi, một cánh cửa gỗ khó bị phát hiện ở chỗ ngoặt đột nhiên mở ra, sau đó một cái đầu nhỏ xám xì xám xịt thò ra ngoài.
Sau khi chớp chớp mắt mấy lần, cậu ta cúi đầu xuống, trong chiếc bát vỡ đang cầm chặt bằng hai tay, có đặt hai chiếc màn thầu.