Chương 284: Giày thêu hoa
Chương 284: Giày thêu hoaChương 284: Giày thêu hoa
Chờ sau khi tất cả mọi người đã tập hợp đầy đủ thì đã là một tiếng sau.
An Hiên và Tả Tinh là hai người cuối cùng quay lại, hơn nữa ... Tần Giản nhìn chằm chằm hai người đang đi tới, trong mắt xẹt qua một thứ gì đó rất cổ quái.
Những người khác cũng vậy, chỉ là mức độ che giấu khác nhau mà thôi.
"Tại sao hai người về muộn thế?" Vưu Kỳ tức giận ồm ồm hỏi, đầu tiên anh ta nhìn Tả Tỉnh, sau đó lại đem ánh mắt đặt lên người An Hiên, nghỉ ngờ hỏi: "Có phát hiện gì sao?"
"Tạm thời vẫn chưa." An Hiên vô cùng bình tĩnh trả lời, anh ta tựa hồ đã quen với bộ dạng này rồi: "Nơi này có quá nhiều đường nhỏ, chúng tôi đã bị lạc đường, chậm trễ mất một chút thời gian."
"Lạc đường?" Sư Liêu Trí nghiêng người nhìn Tả Tỉnh, như muốn xác minh những gì An Hiên đang nói.
Nhưng anh ta đã thất bại.
Bởi vì ... anh ta phát hiện Tả Tinh đang cố ý tránh né tầm mắt, tuy rằng hành động tương đối bình tĩnh, nhưng trước khi rời đi bộ dạng cô ta lại không như vậy.
Sau khi phát hiện có người đang nhìn mình chằm chằm, không cần An Hiên nhắc nhở, cô ta ngẩng đầu lên, nói với giọng trang trọng hơn: "Chúng tôi quả thực đã lạc đường, chờ khi chúng tôi tìm được đến nơi ở của Hoàng thiếu gia, thì thời gian đã không kịp nữa."
"Cho nên ... hai người không vào trong?" Sư Liêu Trí cau mày hỏi.
"Không." Một cánh tay của Tả Tinh buông thống xuống, nhìn có vẻ như không có gì, nhưng ngón tay của cô ta đang không ngừng siết chặt, dù là cố ý hay vô ý, sau đó lại thả lỏng.
"Được rồi." An Hiên mỉm cười nói: "Chỗ chúng tôi không tìm được gì, thế địa điểm mà mọi người phụ trách thì sao?"
Anh ta quay đầu nhìn về phía Tần Giản, trong lòng Tần Giản không khỏi có chút run rẩy.
"Tần lão tiên sinh." An Hiên hỏi: "Không phải ông nói ông có nghĩ tới một ít manh mối sao? Tìm được chưa?" "Tìm được ... tìm được rồi." Bị một người như An Hiên nhìn chằm chằm như vậy, giống như đang bị một con rắn độc nhắm tới vậy, Tần Giản mặc dù không phải là thật tâm hợp tác với anh ta, nhưng cũng không muốn đắc tội với một người như vậy.
"Chúng tôi đã phát hiện ra một số dấu vết cổ quái bên trong trạch viện bỏ hoang." Tần Giản như đang nghĩ tới cảnh tượng lúc đó, sắc mặt cũng sa sầm xuống: "Phía trước thì nhọn, đằng sau rộng hơn, là... là từ vị trí của chiếc kiệu được khiêng về đêm qua trải rộng ra, rồi mãi cho đến tận bên hồ nước mới biến mất."
"Là loại giày thêu hoa dành cho những người phụ nữ có bàn chân nhỏ." Sư Liêu Trí nói thêm: "Vưu Kỳ ... Vưu Kỳ anh ấy nói... nữ người giấy mà đêm qua khiêng về cũng đi đôi giày như vậy."
"Giày thêu hoa?"
"Đúng, đúng vậy." Sư Liêu Trí nói tiếp: "Tôi đã thử dùng tay để đo, ước chừng..." Anh ta duỗi lòng bàn tay ra, làm một động tác đơn giản: "Ước chừng cỡ này."
"Hơn nữa dấu giày để lại cực kỳ sâu." Vưu Kỳ sắc mặt âm trầm nói: "Tôi đã dùng lực dẫm mấy cái, nhưng còn không sâu bằng một nửa chúng."
"Ý của anh là ... nữ người giấy kia đã tự mình đi ra khỏi kiệu, rồi đi vào trong hồ, sau khi chúng ta rời đi?" Tên mập nuốt nước bọt, giọng nói run rẩy không kiểm soát.
Khả năng liên tưởng của anh ta tương đối mạnh, đã hình dung ra cảnh tượng lúc đó.
Điều này thật khó tin, Hoàng thiếu gia đã dùng người giấy để đổi lấy Thang Thi Nhu, mà hiện tại người giấy này ... lại còn sống? !
Mọi người đều im lặng, nhưng điều này cũng có nghĩa là bọn họ đều cảm thấy suy đoán này có lẽ là đúng, bởi vì không ai phản bác được.
"Có ai nhìn thấy đôi giày thêu hoa kia không?" Giang Thành yếu ớt hỏi.
"Không."
"Tôi cũng không để ý."
"Không..."
"Vưu huynh đệ." An Hiên tiếp lời: "Giày thêu hoa mà anh nhìn thấy ... trông như thế nào?"
"Màu đỏ." Vưu Kỳ lập tức nói: "Là một đôi giày thêu hoa màu đỏ." Anh ta dừng một chút, sau đó dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì, lại nói thêm: "Bên trên... bên trên hình như có thêu hai con chim!" kia chống cằm, một lúc sau, vốn dĩ vẫn chưa hề nói gì, Trần Cường liền ngẩng đầu khẳng định.
"Xem ra bệnh của Hoàng thiếu gia là có liên quan đến nữ nhân gả vào trong phủ này." Tần Giản làm rõ suy nghĩ của mình nói: "Cô ta rất có khả năng là vợ của Hoàng thiếu gia."
Theo thông tin hiện có, suy đoán này phù hợp với thực tế hơn.
"Hơn nữa nữ nhân này có lẽ đã chết rồi, cho nên Hoàng thiếu gia mới vẫn còn chấp niệm, mỗi đêm đầu đến bên hồ hát hí khúc." Sư Liêu Trí sờ sờ cằm nói thêm.
"Nguyên nhân cái chết của người phụ nữ này có vấn đề." Tần Giản gật đầu, liếc nhìn mặt hồ một cái, ban ngày dưới ánh nắng mặt hồ trông rất đẹp, hoàn toàn khác với cảm giác quỷ dị khó đoán vào ban đêm: "Cô ta rất có khả năng là bị người ta hại trước, sau đó..." Tần Giản táo bạo suy đoán: "Bị vứt thi thể xuống hồ này."
"Nhưng nếu như vậy thì có một điểm còn chưa giải thích được." Hạ Manh nói: "Nếu như Hoàng thiếu gia đã yêu cô ta như vậy, cũng biết cô ta là bị hại chết, tại sao tự mình không ra tay báo thù cho người mình yêu?"
Thông qua những hành vi khác nhau của Hoàng thiếu gia trước đây, mọi người đầu ngầm cho rằng Hoàng thiếu gia là quỷ.
Hơn nữa căn cứ theo những gì đã được hát trong vở kịch trước đó, đôi nam nữ si tình cuối cùng đều đã chết, điều này chắc hẳn cũng tương ứng với Hoàng thiếu gia si tình và người trong lòng của anh ta.
"Chẳng lẽ..." Giang Thành chớp chớp đôi mắt yếu ớt đáng thương, nhỏ giọng hỏi: "Tên Hoàng thiếu gia kia không phải là quỷ gì hết, anh ta là người, chỉ là không được bình thường."
An Hiên quay đầu lại nhìn hắn, mấy đôi mắt không rõ mục đích cũng hướng về phía hắn, mọi người lúc này đều biết Giang Thành chỉ là giả vờ, hắn chả phải là người mới gì hết.
"Anh Hách có phát hiện ra điều gì sao?" An Hiên trầm giọng hỏi.
"Không có, không có." Giang Thành vội vàng xua tay: "Tôi chỉ đoán thôi, tùy tiện đoán bừa mà thôi."
Hắn liếm liếm môi, nhìn mọi người bằng ánh mắt vô cùng sợ hãi và ngây thơ, rồi nhỏ giọng nói: "Dẫu sao thì mọi người cũng đều rõ rồi đấy, tôi chỉ là một người mới không hiểu gì cả."
Nghe vậy, ánh mắt của mọi người đều trở nên vi diệu.
Sao lời nói này lại ... thật kỳ lạ. phụ nữ trung niên không đến, mọi người rất tự giác đi tới đình, ngồi xuống và bắt đầu ăn trưa.
Sau bữa trưa, mọi người lần lượt trở về phòng nghỉ ngơi.
Mãi đến khi bóng dáng Giang Thành đã biến mất, mới có người thu lại tầm mắt.
Suy nghĩ của người này dường như khác với những người khác, nếu đổi lại người nói là Sư Liêu Trí hay Tần Giản, mọi người có thể chỉ thảo luận vài câu rồi cũng xong, nhưng người này lại mang đến cho mọi người một cảm giác rất khác.
Điều này không còn có thể giải thích là do không giỏi ngụy trang nữa, trông hắn như cố ý vậy.
Lời nói của hắn... mọi người đều đồng ý cho rằng, chúng đáng để suy ngẫm...
"Rốt cuộc anh muốn làm cái gì vậy?"
Cửa vừa đóng lại, Hạ Manh với bộ dạng hỏi tội tiến đến, nhìn chằm chằm Giang Thành như nhìn một kẻ tâm thần: "Anh nhất định phải thu hút sự chú ý của tất cả mọi người mới hài lòng hả?"
"Đương nhiên là không." Giang Thành bình tĩnh đáp: "Tôi có mục đích của mình, không cần thiết phải giải thích với cô."
Biểu cảm của Hạ Manh ngây ra, cô ta đang nghĩ là Giang Thành sẽ dùng những lý do quái đản nào đó để trả lời lấy lệ, nhưng cô ta lại không ngờ, Giang Thành sẽ bình tĩnh như vậy.
Cô ta đột nhiên có một dự cảm không lành.
"Chết tiệt!" Tên mập hét lên: "Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"