Chương 285: Lợi ích
Chương 285: Lợi íchChương 285: Lợi ích
Sau khi quay người lại, Hạ Manh nhìn về phía tên mập đang nhìn, sau đó đồng tử đột nhiên co rút lại.
Trên bức tường trống trải trước đó đã có thêm một bức tranh.
Tên bức tranh có vẽ một mỹ nhân toàn thân mặc bộ hí phục đỏ tươi, đang nhảy múa.
Bước chân nhẹ nhàng, bàn tay vặn xoắn hoa lan, ngón tay ngọc thon dài, cổ trắng nõn, đường cong xinh đẹp lờ mờ ẩn hiển dưới bộ trang phục.
Nét vẽ của họa sĩ rất thâm hậu, cho mỹ nhân trong bức tranh chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhưng sức hấp dẫn tiềm ẩn không nói nên lời cũng đều đã tràn ra ngoài, quan niệm nghệ thuật cực kì mạnh mẽ.
Khi nhìn thấy người phụ nữ, mọi người đều nghĩ ngay đến câu chuyện của Hoàng thiếu gia.
"Hai người ... hai người mau nhìn bộ hí phục đang mặc trên người của cô ta đi." Duỗi ngón tay ra, tên mập như muốn chỉ vào bức tranh nói, nhưng còn chưa kịp duỗi ra, lại tựa hồ ý thức được điều gì, sợ hãi co lại.
"Sao tôi lại thấy nó quen thế?" Anh ta run rẩy hỏi.
Tất nhiên là quen rồi, bởi vì bộ hí phục này chính là bộ được Hoàng thiếu gia treo ở tầng dưới.
Cũng chính là bộ ... mà Thang Thi Nhu bị lột da đã mặc trên người sáng sớm hôm nay.
Một bức tranh như vậy đột nhiên xuất hiện ở đây, nhất định có hàm ý của nó, Hạ Manh lập tức nghĩ tới đám người An Hiên đã cố đột nhập vào phòng của bọn họ trước đó.
"Là bức tranh này!" Hạ Manh kiên định nói: "Đây chính là bức tranh mà bọn người An Hiên lúc trước tìm kiếm!"
"Ngày hôm qua xuất hiện trong phòng của bọn họ ... chính là bức tranh này?" Tên mập trừng to hai mắt, một thông tin như vậy không mang lại cho anh ta bất kỳ cảm giác an toàn nào, ngược lại càng thêm sợ hãi.
Bởi vì Thang Thi Nhu đã chết kia, là ở trong phòng của An Hiên, tối hôm qua.
Đã bị Hoàng thiếu gia "cưới" đi.
Ngồi trên chiếc kiệu làm bằng giấy...
Sự xuất hiện đột ngột của bức tranh rất khó không khiến bọn họ nghĩ đến điều tồi tê nhất. liêu e1 xuất hiên ỦÙa hức tranh có nhải là cấu hiên cho thấy hôm nay trong số bọn họ ... nhất định sẽ có một người phải chết?
Nhưng ... đó là ai?
Nhưng tại sao?
Là bọn họ đã làm gì đó à?
Rõ ràng là địa điểm bọn họ khám phá ngày hôm nay ít nguy hiểm hơn, hai đội còn lại thì lần lượt đi đến nơi ở của Hoàng thiếu gia và trạch viện bỏ hoang bị quỷ ám đêm qua...
"Cạch!"
Vẻ mặt Hạ Manh khựng lại.
Cô ta đã nghĩ ra.
Nếu như hôm nay buộc phải nói ra là chỗ nào có vấn đề, thì đó chính là bữa ăn sáng.
Là chỗ máu vịt kia!
Chậm rãi quay đầu lại, Hạ Manh nhìn Giang Thành với ánh mắt đầy vẻ khó tin và sợ hãi, Giang Thành thì đang ngồi bên cạnh bàn, không có biểu cảm gì đặc biệt, trong tay cầm tách trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm, bình tĩnh như vừa mới đi tản bộ về vậy.
"Anh!" Đôi mắt đẹp của Hạ Manh chậm rãi mở to: "Anh! Là anh!"
Tên mập chớp chớp mắt, Hạ Manh mặc dù không bình tĩnh như bác sĩ, nhưng cũng rất hiếm khi mất bình tĩnh như thế này, sự chú ý của anh ta thậm chí còn chuyển từ bức tranh kỳ lạ đột nhiên dịch chuyển đến trên người Hạ Manh.
"Là anh đã ăn phải bát máu người đó!!" Hạ Manh thất thanh nói.
Dừng một chút, ánh mắt của tên mập đột nhiên thay đổi, anh ta ngây ra mất đúng mấy giây, sau đó mới nhìn về phía bác sĩ, biểu cảm dần dần trở nên không thể kiểm soát.
Đôi môi không khỏi run lên, dường như muốn xác nhận điều gì đó, nhưng...
"Giao tờ báo ra đây." Giang Thành chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, trong mắt nhìn chằm chằm Hạ Manh đột nhiên xuất hiện rất nhiều thứ đáng sợ.
"Ngay bây giờ." Hắn nhìn Hạ Manh, bình tĩnh nói...
"Tả tiểu thư." Sư Liêu Trí cười hỏi: "Cô thật sự không tìm được gì trong chuyến đi với An Hiên sao?"
Tả Tinh liếc nhìn Sư Liêu Trí một cái: "Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, rồi."
"Được." Sư Liêu Trí gật đầu: "Được."
Hai chữ liên tiếp này khiến Tả Tỉnh khẽ cau mày, nhưng cô ta vẫn ngồi tại chỗ, tay áo rộng thùng thình buông xuống, che lấy cổ tay.
Không giải thích gì nhiều, cô ta dường như đã thay đổi sau khi quay trở lại.
Trần Cường ngồi trên giường của mình, ánh mắt đánh giá nhìn nơi này, sự thăm dò của Sư Liêu Trí quá rõ ràng, tối nay đã hỏi rất nhiều lần, thậm chí còn khiến người ta phải khó chịu.
Xem ra An Hiên đã nắm được thóp của Tả Tinh, Trần Cường suy đoán, rất có khả năng là khi hai bọn họ bắt tay cùng nhau khám phá lầu gác của Hoàng thiếu gia, đã xuất hiện sai sót nào đó, kết quả dẫn đến việc Tả Tinh bị quỷ nhắm đến.
Nhưng An Hiên lại nói với Tả Tinh rằng, mình có cách giúp cô ta, sau đó mới...
Đối với tên An Hiên này, Trần Cường không mấy thiện cảm, anh ta chỉ thắc mắc tại sao có nhiều người nguyện ý bị anh ta thao túng như vậy.
Nếu như bản thân bị người khác bắt được thóp, vậy thì phản ứng đầu tiên là làm thế nào để phản công, thay vì bảo hổ lột da, dù sao thì ... kết cục của Thang Thi Nhu chính là vết xe đổ, phải lấy đó làm răn.
Từ những hiện tượng được phát hiện cho đến nay, và đôi câu vài lời của một số người chơi, Trần Cường đã suy luận ra một số thứ, chỉ là hiện tại vẫn chưa được kiểm chứng.
Ví dụ như ... những người chơi bị lựa chọn này đều là vì để cố gắng sống sót, mục tiêu cuối cùng của mọi người đều giống nhau, nhưng tại sao bọn họ lại phải mâu thuẫn nội bộ với nhau như vậy?
Chỉ là để tìm quỷ chết thay sao?
Anh ta cảm thấy không giống.
Ác ý ở đây quá lớn, lớn đến mức chỉ cần đứng đó, cũng có thể cảm nhận được những ánh mắt không giấu giếm từ phía sau muốn dồn mình vào chỗ chết.
Chẳng lẽ ... anh ta đột nhiên nắm chặt nắm tay, ánh mắt cũng phát sinh thay đổi.
Ngoài việc sống sót ra, ở đây còn có lợi ích nào khác?"