Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 286 - Chương 286: Đường Chết

Chương 286: Đường chết Chương 286: Đường chếtChương 286: Đường chết

"Tam canh cổ hưởng, chu hành nguyệt thượng, bán phó tố nang, khả giải sầu trường."

Nhìn dòng chữ trên tờ báo, tên mập một mắt to một mắt nhỏ, mím mím môi, sau đó quay đầu nhìn sang bác sĩ và Hạ Manh, lên tiếng: "Cái này hình như là ... hình như là một loại ám ngữ."

Khi còn rất nhỏ, anh ta thích đọc tiểu thuyết võ hiệp, trong đó thường hay xuất hiện các cảnh chim bồ câu bay truyền tin, để tránh bị đối thủ bắt được, cho nên thông thường hay viết rất khó hiểu.

Không biết có phải bởi vì bị bác sĩ dọa sợ hay không, nhưng lần này Hạ Manh đặc biệt phối hợp, rất thành thật giao tờ báo ra, ngồi bên cạnh bàn, vẻ mặt âm trầm, không biết là đang nghĩ gì.

"Tam canh cổ hưởng" không khó để hiểu, chắc là nói rằng lúc nửa đêm canh ba, có tiếng trống vang lên, cũng có nghĩa là Hoàng thiếu gia đêm nay vẫn sẽ đến trên hồ hát hí khúc.

Nhưng câu tiếp theo "chu hành nguyệt thượng" thì...

Tên mập chớp chớp mắt, cảm thấy trong chuyện này hình như có mở rộng ra đến thứ gì đó, dù sao thì "chu" nghĩa là thuyền, nhưng thuyền làm sao có thể đi tới mặt trăng?

"Là ảnh phản chiếu." Giang Thành nhìn tờ báo, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Là ảnh phản chiếu của mặt trăng trên mặt hồ, khi thuyền đi lên trên, thì cũng giống như thuyền đi tới mặt trăng."

Sắc mặt Hạ Manh không có chút thay đổi nào, dường như sớm đã đoán ra, ánh mắt của cô ta tập trung vào hai câu cuối cùng.

Bán phó tố nang, khả giải sầu trường.

Câu phía sau rất dễ hiểu, ý đại khái là nói giải quyết vấn đề nan giải hiện tại, cũng có thể mở rộng ra đến đường sống.

Điều cô ta bối rối nửa câu phía trước - Bán phó tố nang.

Suy cho cùng, hai câu trước và sau ghép lại với nhau, thì có nghĩa là Bán phó tố nang này có thể giúp họ tìm ra đường sống.

Nhưng ... tố nang là cái gì?

Và tại sao lại là bán phó?

Nếu thứ được gọi là tố nang này là tồn tại thật sự thì còn tốt, chỉ sợ nó cũng giống như một chiếc thuyền du hành lên mặt trăng, chỉ là một ý suy rộng ra, là một thứ ở cấp độ hình ảnh. Vậy thì sẽ khó đoán rồi.

"Canh ba sẽ có tiếng trống vang lên, thuyền sẽ đi tới chỗ bóng trăng phản chiếu trên mặt hồ, có được bán phó tố nang, là có thể giải quyết được nỗi lo lớn nhất của chúng ta hiện nay."

Nhìn chằm chằm vào tờ báo trải ra trước mặt bác sĩ, tên mập dùng sự hiểu biết của mình để dịch mã manh mối lại một lượt.

Dù sao thì manh mối hiện tại có được quá ít, có thể dùng để suy luận hoặc chứng thực lẫn nhau lại càng ít, nên tình thế khó tránh khỏi rơi vào bế tắc.

Tên mập dùng lực gãi đầu, trông vô cùng nóng nảy, dù sao thì lần này người xảy ra chuyện là bác sĩ: "Đây mà được coi là manh mối?" Anh ta ngồi xuống bên cạnh bác sĩ, bắt đầu phàn nàn: "Hoàn toàn chẳng có tác dụng gì mà!"

"Cũng không hẳn." Người lên tiếng là Giang Thành, với tư cách là đương sự, tâm tình của hắn trông có vẻ còn tốt hơn hai người còn lại: "Ít nhất chúng ta còn biết Hoàng thiếu gia tối nay vẫn sẽ đến bên hồ biểu diễn, hơn nữa còn sẽ có thuyền xuất hiện."

"Thời gian quỷ tấn công cũng có thể được xác định." Hạ Manh lạnh giọng nói: "Sẽ là lúc chiếc thuyền đi tới hình ảnh mặt trăng phản chiếu trên mặt hồ."

"Thuyền của ai?" Giang Thành hỏi rất tự nhiên.

"Có thể chỉ chở Hoàng thiếu gia, cũng có thể là chở một hoặc một vài người trong số chúng ta." Hạ Manh nói: "Nếu như là mọi người cùng nhau đi thuyền thì còn tốt, nếu như là từng người một đi..." Cô ta dừng lại một chút: "Người nào đó hãy tự cầu phước cho mình đi."

Tên mập ở một bên nhìn Giang Thành, rồi lát sau lại nhìn Hạ Manh, anh ta không thể ngờ được, từ những lời nói tưởng chừng như không liên quan này lại có thể rút ra được nhiều thứ như vậy.

Nhưng có một câu anh ta nghe rất rõ: quỷ sẽ tấn công bác sĩ khi chiếc thuyền đi vào hình ảnh phản chiếu của mặt trăng.

"Bác sĩ." Tên mập đột nhiên trở nên kích động: "Vậy nếu như chúng ta không để cho chiếc thuyền đi vào hình ảnh phản chiếu của mặt trăng, chẳng phải là được sao? Hoặc là ... hoặc là hôm nay chúng ta có nói thế nào cũng không lên thuyền."

Trong trí tưởng tượng của anh ta, chỉ cần có thể ngăn chặn tiền đề "chu hành nguyệt thượng" xảy ra, vậy thì quỷ tất nhiên cũng sẽ không có cơ hội để ra tay, bác sĩ cũng sẽ an toàn. dấu vết liếc nhìn Giang Thành, như thể đang hỏi, anh dẫn theo một tên như này vào nhiệm vụ, thật sao?

Nhưng điều khiến Hạ Manh không ngờ tới là, ngay cả trong điều kiện như vậy, Giang Thành cũng không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn với tên mập, chỉ là trong giọng điệu có hơi thay đổi, tốc độ nói cũng nhanh hơn một chút.

"Không phải bởi vì bát máu đó." Giang Thành nói: "Đó chỉ là nhắc nhở."

"Nhắc nhở?"

Hai người cùng cau mày, tên mập càng không hiểu, anh ta vô thức tin rằng, bác sĩ bởi vì chọn trúng bát máu người, nên mới bị quỷ nhắm đến, từ đó dẫn đến họa sát thân.

"Nhắc nhở gì?" Tên mập không thể tin nổi hỏi: "Nhắc nhở anh đã bị nhắm tới rồi?"

"Ừm."

Quả thực vậy.

Lý do này thật quá khiên cưỡng, bên trong chứa đựng quá nhiều điều không chắc chắn.

Tên mập nhớ lại một cách ngắn gọn một chuỗi sự việc đã xảy ra kể từ sau khi bọn họ bước vào trong nhiệm vụ, cảm thấy lời bác sĩ nói có lý, đây càng giống như một loại nhắc nhở hơn.

Nhắc nhở đến từ ... quỷ.

Không, đồng tử của tên mập hơi thay đổi, tựa hồ đột nhiên ý thức được điều gì, nên nói là quy tắc thì đúng hơn.

Xét cho cùng, trong nhiệm vụ không có đường chết tuyệt đối.

"Vậy bác sĩ, tại sao anh lại bị nhắm tới?" Tên mập ngẩng đầu hỏi.

"Bởi vì hắn không chẩn mạch cho Hoàng thiếu gia." Giọng nói của Hạ Manh vang lên: "Còn nhớ trên đường đi đến nơi ở của Hoàng thiếu gia, người phụ nữ trung niên kia đã nói gì không?"

"Nói một cách đơn giản, chỉ có hai yêu cầu, một là buộc phải thay hí phục, hai là khám bệnh cho Hoàng thiếu gia." Giọng nói của Hạ Manh nghe có vẻ rất tự tin, giống như đang kể lại sự thật vậy.

Trong mắt lóe lên thứ gì đó, tên mập nuốt nước bọt, Thang Thi Nhu chết thảm đêm qua là người duy nhất không mặc hí phục nên bị lột da, còn bác sĩ ... là người duy nhất đi lên mà không gặp Hoàng thiếu gia, càng đừng nói đến chuyện khám bệnh.

Ngay cả Tần Giản lúc sau đi lên, ông ta cũng đã nhìn thấy Hoàng thiếu dia. Quả thực vậy.

Điều này quả thực ... là thuyết phục.

"Nhưng..."

Tên mập dường như vẫn còn muốn biện hộ gì đó, xem ra chỉ có cách này bác sĩ mới có hy vọng sống sót.

Nhưng anh ta còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy Hạ Manh bình tĩnh nói tiếp: "Nếu như anh ta không lập tức xuống tầng rời đi, tôi nghĩ là Hoàng thiếu gia sẽ xuất hiện."

Sự bình tĩnh trong câu nói này đã trực tiếp đốt cháy tên mập, ánh mắt anh ta khi nhìn Hạ Manh lập tức từ kinh ngạc chuyển sang tức giận.

"Cô sớm đã biết rồi!" Tên mập đột nhiên đứng dậy, chỉ vào Hạ Manh mắng: "Tại sao không nói sớm, cô ... đồ khốn này!" Anh ta nghiến răng nghiến lợi.

Tên mập trừng lớn mắt trông rất có khí thế, anh ta chỉ đứng đó thôi, đã chặn hết ánh sáng trước mắt của Hạ Manh.

Hạ Manh lúc này mới ý thức được, hóa ra tên mập vừa bị mình xử lí một trận này, thường ngày vâng vâng dạ dạ, còn có chút dung tục này, không chỉ đơn giản là mập, mà còn cực kì cường tráng.

Đôi mắt trừng lên đỏ như máu, gân xanh nổi đầy trên trán, trông như sắp ăn thịt người ta vậy.

Hơi hé miệng ra, phản ứng đầu tiên của cô ta vậy mà lại là ngây người ra, quên cả phản bác.

"Anh mập"

Cho đến khi Giang Thành lên tiếng.

Nghe được giọng nói của bác sĩ, vẻ mặt của tên mập dịu đi rất nhiều, nhưng anh ta vẫn đứng đó không ngồi xuống, như thể dự định sau khi nghe bác sĩ nói xong, sẽ tìm Hạ Manh để tính sổ.

"Không liên quan tới cô ấy." Giang Thành nói.
Bình Luận (0)
Comment