Chương 287: Lộc tại ngân sương
Chương 287: Lộc tại ngân sươngChương 287: Lộc tại ngân sương
Sau đó Giang Thành nhìn Hạ Manh, mấy giây sau, đột nhiên nói: "Giúp tôi một việc?"
Hạ Manh cười lạnh một tiếng, đúng lúc cô ta đang định nói ra mấy lời tàn ác để giữ thể diện, chẳng hạn như "các anh lợi hại như vậy, còn cần tôi?" hay là "dựa vào đâu?", chợt nhìn thấy ánh mắt của tên mập đang nhìn chằm chằm vào mình.
Vì thế cô ta lại nuốt xuống, mím môi, miễn cưỡng thốt ra một chữ: "Nói!"...
"Tạch tạch tạch."
Tiếng bước chân giòn tan càng ngày càng gần, Tần Giản đang ngồi bên bàn uống trà cảnh giác đứng dậy, Vưu Kỳ cũng từ trên giường ngồi dậy.
Cửa sổ khép hờ, để lại một khe hở nhỏ, qua khe hở, An Hiên nhìn thấy có người dọc theo con đường đá đi về phía bọn họ.
Tốc độ của người đến rất nhanh, như thể có chuyện gì rất quan trọng vậy.
Là Trần Hiểu Manh
An Hiên nheo mắt lại, lập tức hạ giọng nói: "Đừng cho cô ta vào."
Tần Giản là người đầu tiên đi về phía cửa, vội chặn Hạ Manh lại trước khi cô ta kịp gõ cửa, Vưu Kỳ cũng đi theo sau, cuối cùng là An Hiên chậm rãi phía sau cùng.
"Trần tiểu thư." Tần Giản vẫn là bộ dạng thế ngoại cao nhân như cũ, dùng ngữ khí cực kì thành khẩn nói: "Có chuyện gì không?"
"Trong phòng của mọi người có phát hiện ra thứ gì kỳ quái không?" Hạ Manh vội vàng nói, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Tần Giản giả vờ tò mò: "Thứ kỳ quái gì vậy?"
"Một bức tranh."
"Không có." Vưu Kỳ khẳng định nói.
Tuy rằng là nói như vậy, nhưng mấy người lại đều chen chúc ở trước cửa, tựa hồ không có ý định để Hạ Manh đi vào nhìn xem.
"Bức tranh này là tự nhiên xuất hiện, đặc biệt quỷ dị, trên đó có thể có manh mối." Hạ Manh tiếp tục nói: "Mọi người có muốn tới xem thử không?"
An Hiên khẽ mỉm cười: "Muộn chút nữa đi." Anh ta nheo mắt nói: "Chúng tôi vẫn còn đang thảo luận về những manh mối trước đó tìm được, "Được rồi." Hạ Manh thở dài, cũng không ép buộc ai cả, chỉ nói thêm: "Trên bức tranh có vẽ một người phụ nữ, mặc hí phục nhảy múa, bộ hí phục đó rất giống với bộ hí phục mà Thang Thi Nhu đã mặc trước đó."
Đồng tử của Vưu Kỳ đã giật giật, sau đó anh ta nói với giọng quan tâm hơn: "Vậy thì mọi người phải cẩn thận một chút."
"Đúng rồi." Hạ Manh đột nhiên nói: "Trên đó còn có một bài thơ."
"Thơ?" Sắc mặt Tần Giản thay đổi, nhưng rất nhanh liền nhận ra mình đã mất bình tĩnh, lập tức điều chỉnh lại, giọng điệu bình tĩnh nói: "Thơ gì vậy? Là của thời đại này, hay là..."
Lắc lắc đầu, Hạ Manh hạ giọng nói: "Tôi cũng không biết, tổng cộng chỉ có 16 chữ, tôi nghi ngờ là có liên quan đến manh mối."
"Ồ?" An Hiên nhìn chằm chằm vào cô ta, gật đầu nói: "Nói nghe xem nào."
"Tam canh cổ hưởng, chu hành hồ thượng, liễm trang dạ hành, lộc tại ngân sương."
Hạ Manh nói xong, còn cố ý liếc nhìn trang phục của Tần Giản một cái, sau đó dời tầm mắt đi không để lại dấu vết.
Sắc mặt Tần Giản lúc đầu hơi thay đổi, nhưng sau vài giây, ánh mắt nhìn Hạ Manh đã hiện lên vẻ giễu cợt không giấu giếm.
"Liễm trang..." Ông ta cúi đầu nhìn bộ tang phục màu đen trên người mình, sau đó ngẩng đầu lên, biểu cảm hơi khoa trương nói: "Trần tiểu thư ... là đang nói tôi sao?"
Tần Giản nheo mắt lại, trong lòng cười lạnh.
Những người này vậy mà là coi ông ta như người mới vừa mới bước vào ác mộng, nhưng bọn họ đã chọn sai đối thủ rồi.
Chiêu này quá vụng về, đến mức chỉ cần thoáng qua là có thể nhìn thấu.
Rõ ràng bọn họ cũng biết rằng có điều gì đó cổ quái về sự xuất hiện đột ngột của bức tranh, sau đó cố gắng tự lừa dối mình, tìm cách vạch trần khuyết điểm của mình, trở thành quỷ chết thay.
Tần Giản ngay lập tức nhận ra rằng ý tưởng này chắc chắn là do tên khốn tự xưng là Hách Soái nghĩ ra, tên nhãi ranh này còn trẻ nhưng bụng dạ lại rất xấu xa.
Biết mình có thể nhìn thấu âm mưu quỷ của bọn họ, không bị bức tranh thu hút, nên đã bịa ra một số ám ngữ rắm chó không kêu và có tính nhắm đến cực mạnh để dụ dỗ mình. chịu quả báo sao? !
Ngay khi Tần Giản cho rằng Trần Hiểu Manh sẽ tự biện họ cho mình vài câu, thì cô ta liền rời đi không nói một lời.
Mãi cho đến khi Trần Hiểu Manh đã biến mất trên đường quay về chái phòng, Tần Giản mới phản ứng lại, sau đó trong mắt đột nhiên xuất hiện một cảm xúc cổ quái.
"Tùng!"
"Tùng!"
"Tùng!"
"Cánh cửa vừa đóng lại thì có tiếng gõ cửa kiểu máy móc và cổ điển vang lên, Tần Giản đang suy nghĩ bỗng nhiên trong lòng có một dự cảm chẳng lành.
An Hiên mở cửa, người phụ nữ trung niên đứng bên ngoài, vẻ mặt không chút biểu cảm, nói từng chữ: "Vì để cảm ơn các vị đại phu, thiếu gia mời các vị tối nay đi du ngoạn trên hồ." Cô ta dừng lại, nói thêm: "Canh ba nửa đêm."
Tần Giản ngây người ra trong chốc lát, giây tiếp theo, máu trên mặt đã hoàn toàn mất di.....
"Bác sĩ." Tên mập đi tới, nhỏ giọng hỏi: "Anh nói Tần Giản liệu có mắc bẫy không?"
Sau khi nhấp một ngụm trà, Giang Thành với tư cách là đương sự này lại cư xử rất bình tĩnh, tên mập thì trong lòng đang vô cùng lo lắng, cho rằng đúng như câu nói xưa, hoàng đế không vội, thái giám vội.
"Không biết." Giang Thành nói: "Nhưng anh có thể hỏi cô ấy."
Tên mập làm theo sự chỉ dẫn của Giang Thành, nhìn sang Hạ Manh, không ngờ Hạ Manh đang ngồi trên giường giống như cảm nhận được điều gì đó, liền hừ lạnh một tiếng.
Tên mập trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Xem ra khi gặp phải chuyện tương tự, ngay cả Hạ Manh cũng không chắc mình có thể gạt được hay không, đối với một cô nhỉ đầy một bụng xấu xa như bác sĩ, người bình thường quả thực không thể làm gì được.
Căn cứ theo nhắc nhở gợi ý trong manh mối, bọn họ có thể chắc chắn là Hoàng thiếu gia tối nay vẫn sẽ có sắp xếp, cho nên bác sĩ phục kích người phụ nữ trung niên trên đường đi đưa tin trước, sau đó chặn đường cô ta, tìm mọi cách có thể để trì hoãn thời gian.
Sau khi người phụ nữ trung niên bị ngăn lại, cũng là lúc Hạ Manh biểu cho bọn họ một số tin tức liên quan.
Đặc biệt là canh ba và con thuyền, những thông tin cụ thể như vậy.
Sau đó ném ra những manh mối đã bị sửa đổi của bác sĩ cho họ.
Giang Thành đã tính toán được trước Tần Giản sẽ không mắc bấy, ông ta không ngu ngốc đến như vậy, nhưng chỉ cần gieo vào trong người ông ta hạt giống nghỉ hoặc, thì bước này coi như đã thành công.
Sau đó nữa là Hạ Manh sẽ dứt khoát rời đi, rồi tiếp đó là người phụ nữ trung niên tới đưa tin, hoàn toàn củng cố manh mối.
Dù sao thì tính đến thời điểm hiện tại, trên hồ vẫn chưa có thuyền xuất hiện, với một nguồn thông tin chính xác như vậy, Tần Giản sẽ không khỏi bắt đầu nghỉ ngờ.
"Bác sĩ." Tên mập liếm môi, lo lắng nói: "Vừa rồi tôi lại nghĩ lại một lượt kế hoạch của chúng ta trong đầu, cứ cảm thấy có gì đó có vấn đề, hình như..." Anh ta ngưng một chút: "Cũng không hẳn là hoàn hảo đến như vậy, lão hồ ly Tần Giản kia thật sự sẽ bị lừa sao?"
"Trên đời này không có chiến lược nào thành công tuyệt đối, cái này vốn dĩ đã có rủi ro." Giang Thành thờ ơ nói: "Nhưng cũng đừng quá lo lắng, anh đã từng nghĩ tới chưa?" Hắn quay đầu nhìn về phía tên mập: "Bây giờ ai là người nguy hiểm nhất trong nhiệm vụ lần này?"
Tên mập không chút do dự trả lời: "Chắc chắn là anh rồi, bác sĩ, đến tranh người ta cũng đã treo vào trong nhà cho anh rồi, chỉ còn thiếu mỗi gửi tặng câu đối phúng điếu nữa thôi!"
"Tsk." Giang Thành đột nhiên không còn vui nữa.