Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 288 - Chương 288: Đáng Sợ

Chương 288: Đáng sợ Chương 288: Đáng sợChương 288: Đáng sợ

Một loạt tiếng bước chân từ xa truyền đến gần, người tới bước đi tương đối chậm rãi, tựa hồ rất tự tin, nhưng tiếng bước chân phù phiếm đã bán đứng ông ta.

"Tùng tùng tùng!"

Có tiếng gõ cửa vang lên: "Trần tiểu thư có ở đây không?" Giọng nói của Tần Giản từ ngoài cửa truyền đến, nghe tiếng thở khá nặng nầ.

Nhưng có lẽ do thành kiến nên tên mập cảm thấy lão già này nghe có vẻ hơi sợ hãi, hơi thở hổn hển.

Không cần Giang Thành lên tiếng, Hạ Manh liền xuống giường.

Sau khi đi đến phía sau cửa, cũng không có ý định mở cửa mà chỉ lạnh lùng trả lời: "Tần lão tiên sinh có chuyện gì không?"

"Cũng không có gì." Tần Giản liếm môi, giọng điệu bình tĩnh nói: "Chỗ chúng tôi vừa mới thảo luận được một số manh mối, muốn đến thương lượng với mọi người ở đây một chút, xem tiếp theo..."

Tên mập cười lạnh trong lòng, sự xấu xa trong bụng lão hồ ly Tần Giản này cũng không kém gì bác sĩ, rõ ràng là chính mình sợ chết, muốn đến xem tranh, nhưng cuối cùng lại nói như mình là vị cứu thế vậy.

"Đa tạ ý tốt của Tần lão tiên sinh." Hạ Manh không chút khách khí ngắt lời, thái độ khác một trời một vực so với lúc trước: "Tôi mệt rồi, cần nghỉ ngơi, chờ có thời gian thì tính sau."

Tiếp theo Tần Giản có nói thế nào, Hạ Manh cũng không trả lời.

Sau một thời gian bế tắc, Tần Giản với vẻ mặt u ám và xắn tay áo lên rời đi.

Dấu sao thì khi chưa có bất kỳ bằng chứng nào, ông ta cũng thực sự không dám phá cửa xông vào.

Trên đường trở về, Tần Giản cau mày, ông ta đã có thể chắc chắn, người trong phòng này nhất định đang âm mưu gì đó, nếu không thì Trần Hiểu Manh tại sao không cho mình vào?

Phải biết rằng, vừa rồi chính là cô ta đã chủ động mời mình đến xem.

Cô ta rút cuộc đang lo lắng chuyện gì?

Hơn nữa... bàn tay đang buông lỏng của Tần Giản bỗng nhiên siết chặt, Trần Hiểu Manh vừa mới nói là... Tôi mệt rồi.

Tại sao không phải là chúng tôi mệt rồi? Chẳng lẽ...

Bọn họ không có ở đó?

Trong ánh mắt hắn xẹt qua một cảm xúc kỳ lạ, ông ta đột nhiên có một loại dự cảm không lành.

Ông ta lập tức tăng tốc độ, không thể đợi lâu hơn được nữa, nhất định phải tìm cách xác minh tính xác thực của những lời bọn họ nói, ít nhất ... phải nhìn thấy bức tranh đó!...

"Tần lão tiên sinh." Ngồi ở đó, An Hiên với dáng vẻ gió thoảng mây trôi. Trước mặt anh ta có bày một chậu hoa không rõ tên, chắc là thời kỳ nở hoa của nó sắp kết thúc, đã hơi héo úa như sắp chết.

Vuốt ve phiến lá, anh ta đã cười, ngước mắt lên hỏi: "Không phải là ông đã thật sự tin những lời mà bọn họ nói đấy chứ?"

Tần Giản hơi nheo mắt, giữ nguyên vẻ mặt như thường: "An tiên sinh quá lo lắng rồi."

Vưu Kỳ nghe thấy hai người nói chuyện, cũng từ trên giường ngồi dậy.

Bức tranh treo trong phòng của bọn họ đã biến mất, nếu không nó đang đối diện với chiếc giường của anh ta, anh ta sẽ tuyệt đối sẽ không dám ung dung như vậy.

"Xem ra bức tranh đó chính là vấn đề tồn tại." Giọng nói của Vưu Kỳ nghe khác hẳn lúc trước, mang theo một chút vẻ trịnh trọng: "Sau khi bức tranh kia xuất hiện ở chỗ chúng ta, Thang..." Anh ta ngưng lại, liếc nhìn An Hiên, sau khi phát hiện ra không có gì bất thường, mới tiếp tục nói: "Cô nương kia đã xảy ra chuyện, bây giờ bức tranh đã dịch chuyển đến phòng của bọn họ, xem ra người tiếp theo sẽ gặp nạn chính là bọn họ."

"Chỉ là không rõ là ai." Vưu Kỳ có chút tiếc nuối nói.

Trong nhiệm vụ, dùng mạng người thử sai chính là điều bất lực nhất, nhưng đồng thời cũng là cách hữu hiệu nhất.

Chỉ cần quỷ ra tay, vậy thì chắc chắn sẽ lưu lại manh mối.

Cách thức giết người của quỷ, ngoại hình, trang phục, thậm chí là cả động tác, thói quen hành vi ... những điều này đều có lợi cho những người còn lại hoàn thiện cốt truyện, từ đó tìm ra đường sống.

Lấy cái chết của Thang Thi Nhu làm ví dụ, bọn họ đã suy đoán ra rằng Hoàng thiếu gia đã từng kết hôn, hơn nữa nữ nhân đó đã chết rồi, thi thể rất có khả năng là chìm trong hồ nước.

Nhưng lúc này tâm trí của Tần Giản lại không ở đây, ông ta một bên vừa giả vờ bình tĩnh đối phó với An Hiên và Vưu Kỳ, một bên vừa thầm niệm "Tam canh cổ hưởng, chu hành hồ thượng, liễm trang dạ hành, lộc tại ngân sương."

Rút cuộc ... là có nghĩa gì?...

"Bác sĩ." Tên mập đè nén cảm xúc kích động, nhỏ giọng nói: "Anh thật là giỏi, Tần Giản lão hồ ly kia ... cắn câu rồi!"

Giang Thành nhướng nhướng mày.

"Haizzz." Hạ Manh vừa mới hợp tác với Giang Thành hiển nhiên là trong lòng không vui, cô ta nhìn chằm chằm hai người, cười lạnh một tiếng nói: "Tôi khuyên hai người không nên vui mừng quá sớm, cuối cùng sẽ như thế nào, vẫn còn chưa biết đâu." "

Tên mập đang định nói vài câu, thì người phụ nữ trung niên đã tới, vẫn là khuôn mặt người chết đó, truyền đạt một cách máy móc cho bọn họ một số quy tắc về việc du ngoạn trên hồ trong đêm.

Sau đó trước khi đi, như thường lệ thông báo với bọn họ rằng buổi chiều là thời gian hoạt động tự do, bọn họ có thể tùy ý đi dạo loanh quanh trong phủ, nhưng có một số nơi đặc biệt không khuyến nghị bọn họ đến.

Nguyên nhân là sợ bọn họ sẽ bị hoảng sợ.

Về phần là loại hoảng sợ gì, người phụ nữ trung niên không nói, mấy người Giang Thành cũng ngầm hiểu ý không hỏi.

Sau khi người phụ nữ rời đi, Giang Thành chậm rãi đứng dậy, trước tiên đóng cửa lại, sau đó thực hiện một số bài tập giãn cơ rất ngớ ngẩn, rồi nhanh chóng chạy đến giá sách trong phòng.

Giá sách cao bằng một người, chất liệu rất chắc chắn, dùng tay gõ vài cái sẽ phát ra âm thanh nghèn nghẹn.

Giang Thành duỗi hai tay ra, sau đó nắm chặt hai đầu giá sách, hiển nhiên là có ý định dời giá sách đi.

"Bác sĩ." Tên mập chạy tới: "Để tôi, để tôi."

Giang Thành không để cho tên mập nhúng tay vào, mà vươn dài cổ ra, bĩu môi nhìn Hạ Manh đang khoanh tay đứng nhìn, nói: "Manh Manh." Hắn vô cùng gợi tình nói: "Tới giúp ta đi!"

Hạ Manh liếc hắn một cái, sau đó lại nhìn bức tranh treo trên tường, quay mặt đi, hoàn toàn không để ý đến hắn.

Giang Thành cũng không nản lòng,"hổn hà hổn hển" dời giá sách đặc biệt nặng này đến trước bức tranh, hoàn toàn che nó lại.

Sau đó lại đơn giản sắp xếp lại một chút, sao cho mọi thứ trong phòng đều trông cực kì hài hòa. "Bác sĩ." Tên mập nhìn chằm chằm vào giá sách đã hoàn toàn hòa nhập với môi trường, hỏi: "Anh đây là ..."

"Bức tranh này có đáng sợ không?" Giang Thành thở phì phò hỏi.

Tên mập theo bản năng trả lời: "Đáng sợ."

"Vậy ... nếu bức tranh lại đột nhiên biến mất thì sao?" Giang Thành nheo mắt hỏi.

Hạ Manh thực sự không chịu nổi nữa, mở cửa ra, rời đi trước. ...

Một lúc sau, một bóng người lén la lén lút bước nhanh từ con đường rải sỏi gần đó, vừa đi vừa nhìn chung quanh, như sợ bị người khác nhìn thấy.

Sau đó xẹt người qua một cái, lẻn vào chái phòng của ba người Giang Thành.

Sau khi vào trong, Tần Giản lập tức đóng cửa lại.

Ẩn trong bụi cây cách đó không xa là một đôi mắt đang chớp chớp: "Bác sĩ." Tên mập nhìn sang chỗ khác, thì thầm nói: "Tần Giản đến rồi."

"Đúng như những gì anh nói." Tên mập tiếp tục: "Lão gia hỏa nếu không tận mắt nhìn thấy, thế nào cũng không yên tâm."

Nửa giờ trước, tất cả mọi người đều tụ tập lại với nhau, thảo luận sẽ dùng thời gian buổi chiều này để đến xung quanh xem có tìm được manh mối gì không.

Tần Giản lặng lẽ đi theo sau lưng mấy người Giang Thành cho đến khi bọn họ đã đi rất xa, sau đó mới lén trở lại, chuẩn bị vào phòng của bọn họ để xem bức tranh kia.

Đặc biệt là ... mấy câu trên bức tranh.
Bình Luận (0)
Comment