Chương 289: Trò chơi
Chương 289: Trò chơiChương 289: Trò chơi
Chái phòng không lớn, Tần Giản đưa mắt ra nhìn, cả người lập tức ớn lạnh.
Không có tranh!
Tranh đã đi đâu rồi?
Làm sao có thể, chẳng lẽ là bọn họ đã giấu bức tranh đi rồi? Trong đầu Tần Giản đang nhanh chóng phân tích.
Không, không thể nào, bức tranh đó chỉ cần nhìn là biết có vấn đề, đừng nói đến việc chạm vào, cho dù chỉ nhìn lâu một chút cũng không biết sẽ gây ra rắc rối gì lớn nữa.
Bọn họ không dám.
Chẳng lẽ... trái tim của Tần Giản đang đập thình thịch, là bức tranh ... đã biến mất rồi!
Là Trần Hiểu Manh sau khi đến tìm mình đã biến mất rồi!
Nếu không thì tại sao lần thứ hai cô ta lại không cho mình vào trong phòng xem ?
Chính là lo lắng rằng mình phát hiện ra bức tranh đã biến mất rồi.
Bây giờ thì tất cả đã có thể giải thích được rồi.
Đây là một cái bẫy.
Không biết bọn họ đã dùng thủ đoạn gì chuyển sự chú ý của quỷ sang mình rồi, bây giờ ... người bị quỷ nhắm đến là ông ta!
Hỏng rồi ...
Nhưng mấy câu mà bọn họ nói...
Hai tai của Tần Giản giật giật, ngoài cửa có tiếng bước chân cực nhanh, đang thẳng đến nơi này, trong lúc vội vã ông ta nhìn thấy cửa sổ sau có một khe hở nhỏ, liền lập tức đẩy ra, trèo ra bên ngoài.
"Phù ..." Tên mập đẩy cửa ra thở dài một cái, sau đó nói bằng giọng côn đồ: "Đại ca, không có ai cả."
"Vậy cũng không thể lơ là thiếu cảnh giác." Giang Thành bước vào, sau đó ngồi phịch xuống ghế: "Lão thất phu Tần Giản kia không dễ bị lừa như vậy đâu."
"Bên phía lão Lục thế nào rồi?"
"Đại ca yên tâm đi." Tên mập cười hắc hắc nói: "Lục ca nói mọi thứ đều ẩn thỏa rầi. chỉ là mấy câu kia có thể eẽ mana lai cho lăo thất nhu kia mât số gợi ý, Lục ca lo lắng ..."
"Đó cũng là chuyện không còn cách nào khác." Giang Thành nhấp một ngụm trà, sau đó đập mạnh tách trà xuống bàn, khiến Tần Giản đang nghe lén bên ngoài giật bắn mình.
"Trong nhiệm vụ không có đường chết tuyệt đối, cho dù nguy hiểm có được chuyển sang cho lão thất phu kia rồi, căn cứ theo quy tắc, cũng sẽ để lại cho lão một tia hy vọng sống." Giang Thành nheo mắt lại: "Chỉ xem lão có thể nắm bắt được nó hay không thôi."
"Lão không nắm bắt được đâu." Tên mập cười hắc hắc phụ họa theo, muốn tục tĩu bao nhiêu thì có tục tĩu bấy nhiêu.
"Lão Thất, thông báo cho những người khác, đêm nay cùng nhau ra tay, cố gắng chuyển hướng chú ý của lão thất phu càng nhiều càng tốt." Giang Thành một tay xoa xoa chén trà, cười lạnh nói: "Để xem cái chết của lão thất phu này có thể mang lại cho chúng ta những ý tưởng mới mẻ hay không."
"Đại ca anh minh."...
Mãi cho đến buổi tối khi mọi người tụ tập cùng nhau ăn tối, trong đầu của Tần Giản vẫn còn "ù ù".
Không chỉ là vì ông ta không hiểu mấy lời đó, mà điều bất ngờ lớn hơn chính là những thông tin mà Hách Soái đã vô tình tiết lộ trong quá trình trao đổi với tên mập -
Đại ca.
Tên mập kia gọi Hách Soái là đại ca.
Sau đó đối phương gọi anh ta là lão Thất.
Nghe nói còn có một người gọi là Lục ca...
Điều đáng sợ hơn nữa là sau khi bọn họ nhắc đến lão Lục xong, người đàn ông tự xưng là Hách Soái còn thuận miệng nhắc một câu, thông báo cho những người khác ...
Bây giờ có một vấn đề, bọn họ rút cuộc là có bao nhiêu người đến?
Bảy anh em hồ lô đều đến đủ rồi sao?
Càng nghĩ trong lòng càng sợ hãi, Tần Giản cuối cùng cũng hiểu, tại sao Hách Soái kia luôn tỏ ra tự tin như vậy, hóa ra là người ta mang theo rất nhiều anh em.
Ánh mắt vô tình quét qua từng người một đang ngồi trong bàn, Tần Giản nhìn ai cũng đều thấy giống là anh em của Hách Soái, nhìn ai cũng không đáng tin. "Tần lão tiên sinh." An Hiên đột nhiên nói: "Sao ông không ăn?"
Tần Giản ngây người ra, sau đó đột nhiên tỉnh táo lại, lộ ra vẻ mặt tự nhiên để chiếu lệ nói: "Tôi không đói lắm, mọi người ăn trước đi."
An Hiên này cũng có vấn đề, e rằng chính là người của Hách Soái.
Trong lòng Tần Giản cảnh giác.
Nếu không thì tại sao anh ta lại hỏi mình một câu hỏi đơn giản đến như vậy, không phù hợp với tính cách thường ngày của anh ta chút nào.
Tên Sư Liêu Trí đang gắp thức ăn kia sợ rằng cũng có vấn đề, trong bàn ăn chỉ có anh ta là người duy nhất từ đầu đến cuối không nhìn mình đến một cái, là sợ mình sẽ phát hiện ra sơ hở gì đó sao?
Chỉ là không biết người như anh ta có thể được xếp vào lão mấy.
Không ai có thể tin được ... đường sống của mình chỉ có mấy câu thơ đó, chỉ có ... mấy câu thơ đó thôi! Vừa nghĩ, Tần Giản vừa bưng bát lên, bắt đầu và cơm vào miệng.
Hạ Manh gắp một miếng dưa muối chua giòn,"rộp rộp" một tiếng cắn đứt, sau đó chậm rãi nhai, khóe mắt nhìn Tần Giản thở dài, người này không ngốc, chỉ là gặp phải người bất lương mà thôi.
"Các vị đại phu." Người phụ nữ trung niên đợi bên ngoài đình nói với giọng điệu khách khí, nhưng cực kì thờ ơ: "Trời sắp tối rồi, sau bữa tối xin hãy mau chóng trở về phòng nghỉ ngơi."
"Đừng làm ảnh hưởng đến buổi du ngoạn trên hồ đêm nay." Người phụ nữ trung niên nói: "Tránh làm thiếu gia mất hứng."
Vưu Kỳ nhìn người phụ nữ trung niên, há miệng, nhưng không phát ra âm thanh nào, chắc chắn anh ta đang suy nghĩ cách xưng hô thích hợp với người phụ nữ này, nhưng khi ánh mắt của người phụ nữ đưa đến, anh ta vẫn dũng cảm nói: "Đêm nay ... đêm nay du ngoạn trên hồ như thế nào?"
"Ý của tôi là dùng cách nào?" Anh ta bổ sung thêm.
Nhìn vào mắt người phụ nữ trung niên, dường như là một chuyện cần tiêu hao rất nhiều can đảm, anh ta chỉ là nhìn mấy cái, liền phải rời tầm mắt đi ngay.
"Chọn tân nương."
Khi nghe câu trả lời của người phụ nữ trung niên, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Vài giây sau, người phụ nữ đột nhiên mỉm cười, đôi mắt vừa nhỏ vừa dài hơi nheo lại, khóe miệng nhếch lên cường điệu, vẻ mặt tương tự lập tức khiến bọn họ nhớ đến người giấy tối qua. Ngoại trừ nước da nhợt nhạt và cách trang điểm, những cái khác đều rất giống.
"Thiếu gia cần các vị đại phu chọn ra một tân nương cho ngài." Người phụ nữ trung niên nói với giọng nham hiểm.
Đã đến gần nửa đêm.
Gió lạnh trên mặt như dao cứa vào trên người và trên mặt, trang phục mỏng manh có rất ít khả năng chống lạnh nhưng không ai dám cởi ra.
Ví dụ của Thang Thi Nhu đã nói với bọn họ, bộ hí phục này có thể tượng trưng cho làn da của bọn họ.
Càng quỷ dị hơn nữa là, cho dù trên hồ có gió cũng không thể thổi bay được lớp sương mù bắt đầu xuất hiện và trôi nổi không biết từ lúc nào.
Đêm nay không có trăng.
Mặt hồ chìm trong sương mù giống như một cục mực không thể mài, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta có cảm giác vô cùng kỳ quái.
Tần Giản một mình đứng ở một nơi tương đối xa, cách mọi người khoảng 3 mét, vừa rồi Sư Liêu Trí đứng ở phía sau ông ta, nhưng Tần Giản sau đó đã bỏ đi.
Sư Liêu Trí khẽ cau mày.
Quy tắc lần này bọn họ đều đã hiểu, theo Trần Cường, người hiểu biết nhiều về phong tục dân gian, đây là một trò chơi nhỏ trước hôn nhân ở vùng sâu vùng xa Hồ Nam.
Đại ý là chọn một số phụ nữ có hình dáng tương tự, hóa trang thành tân nương, sau đó che khăn trùm đầu, để tân nương thật trà trộn vào bên trong.
Cuối cùng, để tân lang đã uống ba ly rượu vào trong lựa chọn, để xem rút cuộc ai mới là người yêu của mình.
Điểm khác biệt duy nhất lần này là bối cảnh diễn ra trên một hồ nước, bọn họ phải chèo thuyền qua đó để lựa chọn, nhưng luật chơi cơ bản vẫn như cũ.
"Chọn sai có hình phạt gì không?" Sư Liêu Trí nhỏ giọng hỏi.
"Cũng không có gì."
Nghe Trần Cường nói như vậy, sắc mặt mọi người đều khá lên một chút.
"Chính là sau tiệc cưới, tân nương phải tự tay cởi bỏ trang phục tân lang ra, sau đó trước mặt phụ mẫu, dùng chổi đánh mấy cái, ngụ ý đuổi cm Lời còn chưa dứt, sắc mặt tên mập đã tái nhợt, cởi trang phục ra, vậy mở rộng ra... Há chẳng phải lột da sao?"