Chương 290: Lựa chọn
Chương 290: Lựa chọnChương 290: Lựa chọn
"Mọi người nghe!"
Tên mập đột nhiên lên tiếng.
Tiếng thảo luận xì xào lập tức biến mất, mọi người đều nín thở cho đến nửa phút sau.
"Anh muốn chúng tôi nghe cái gì?" Vưu Kỳ quay đầu nhìn về phía tên mập, trong mắt hiện lên một tia không vui.
"Tôi ... tôi vừa rồi hình như nghe thấy tiếng chèo thuyền." Tên mập giải thích: "Nhưng không biết tại sao, lại biến mất rồi."
"Có lẽ là quá căng thẳng rồi." Tần Giản đứng cách xa hơn một chút nói, ông ta tỏ ra rất tự tin, vẻ mặt nhẹ nhõm nhìn những người khác như muốn nói rằng tôi đã nhìn thấu hết mọi chuyện: "Hoặc có thể là anh xuất hiện ảo ..."
Lời còn chưa dứt, Tần Giản giống như một con ngỗng bị dẫm lên cổ vậy, thò dài cổ ra, vẻ mặt sợ hãi nhìn mặt hồ đầy sương mù.
Một chiếc thuyền cực kì yên tĩnh xuyên qua sương mù, lặng lẽ chèo ra.
Trên thuyền không có một ai.
Phải đến khi mũi thuyền đập vào bờ một tiếng "tùng" thì mọi người mới phản ứng lại.
Giây tiếp theo, tiếng trống vang lên.
Canh ba ... đến rồi.
Một cơn ớn lạnh bắt đầu lan dọc sống lưng, ánh mắt của mọi người đang nhìn chằm chằm vào chiếc thuyền dần dần chuyển sang mặt hồ, sương mù tràn ngập ban đầu dần dần tan đi, một bóng người màu đỏ thẫm xuất hiện trên mặt hồ.
Là Hoàng thiếu gia.
Thân hình cong queo, một tay duỗi chéo, tay còn lại uốn cong, ống tay áo rộng buông xuống, vừa hay che đi khuôn mặt.
Cảnh tượng mơ hồ về khuôn mặt che đi một nửa tay cầm một chiếc đàn tỳ bà được đặt vào đây, không những không có chút mỹ cảm nào, mà chỉ mang đến nỗi sợ hãi sâu sắc cho mọi người.
Bọn họ gần như chắc chắn rằng khuôn mặt đằng sau đó ... nhất định là cực kì đáng sợ. run rẩy: "Nhìn bên cạnh anh ta!"
Khi sương mù xung quanh Hoàng thiếu gia dần dần tan đi, ánh mắt của mọi người đều lập tức ngây ra, tiếp theo trong lòng bùng nổ một nỗi sợ hãi mãnh liệt, tứ chỉ trở nên lạnh lẽo, mạch máu như bị đóng băng.
Bên cạnh Hoàng thiếu gia trên mặt hồ, có rất nhiều tân nương mặc đồ cưới và đội khăn trùm đầu màu đỏ tươi.
Tổng cộng có 10 người, tạo thành một vòng tròn, bao quanh Hoàng thiếu gia ở trung tâm.
Hai cánh tay buông thống tự nhiên, cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Hiện tại tình hình đã rất rõ ràng, quỷ ẩn giấu ngay bên trong, nếu như ai không chú ý chọn phải quỷ ra thì ...
"Bắt đầu đi." An Hiên thở dài.
Trên mặt Vưu Kỳ lộ ra vẻ rất phản kháng, nhưng vẫn di chuyển bước chân, là người đầu tiên nhảy lên thuyền.
Không có cách nào khác, thứ tự đã được xác định ngay từ đầu.
Chính là thứ tự lúc trước đi gặp Hoàng thiếu gia.
Chiếc thuyền chở Vưu Kỳ biến mất trong sương mù.
Càng cổ quái hơn nữa là ngay khi chiếc thuyền của Vưu Kỳ đi vào trong sương mù, vị trí xung quanh Hoàng thiếu gia liền trở nên hư ảo, tiếp theo dần dần, không thể nhìn thấy gì nữa.
Người trên bờ hoàn toàn không biết rõ chuyện gì đang xảy ra bên trong.
Trong khi mọi người đang tâm tư bấn loạn chờ đợi thì chiếc thuyền lại xuất hiện trên hồ, nhưng điều khiến mọi người ớn lạnh là chiếc thuyền trống rỗng, Vưu Kỳ vốn phải quay lại cùng với chiếc thuyền ... đã biến mất rồi.
"Anh ta đâu rồi?" Da đầu mọi người tê dại.
Đặc biệt là Sư Liêu Trí người xếp tiếp theo, hai chân anh ta đang run rẩy, vẻ mặt như người thân đã khuất, mọi người đều lo lắng anh ta sẽ vô tình rơi xuống hồ.
Nhưng may mắn thay, chiếc thuyền dường như được điều khiển bởi một thế lực nào đó, còn chưa thấy Sư Liêu Trí dùng lực gì, đã lao thẳng về phía giữa hồ.
Sau khi nhận ra mình đã đi vào sương mù, Sư Liêu Trí, người luôn giả vờ rụt rè như biến thành một con người khác, anh ta đứng giữa chiếc thuyền. đầu tiên là kiểm †ra yxem chiếc thuyền cá đủ chắc chắn hav khâna. sau đó bắt đầu quan sát xung quanh.
Tốc độ của chiếc thuyền không nhanh cũng không chậm, anh ta từ từ ngồi xổm xuống, muốn nhìn dưới mặt nước, nhưng giây tiếp theo, chính bản thân anh ta lại bị những suy nghĩ thoáng qua của mình làm cho sợ hãi.
Sau khi nghĩ rằng rất có thể sẽ nhìn thấy một khuôn mặt ướt sũng ẩn dưới làn nước, hay vô số bàn tay tái nhợt đang đẩy thuyền về phía trước, anh ta vẫn lựa chọn tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút.
Anh ta là quân nhân.
Hơn nữa còn là một sĩ quan trong lực lượng đặc biệt.
Mặc dù hướng chính không phải là ám sát và chiến đấu, nhưng sự cảnh giác hay linh cảm bắt nguồn từ trong tâm trí vẫn mạnh hơn người thường rất nhiều.
Mặc dù anh ta nghỉ ngờ dưới nước có cổ quái, nhưng đối với anh ta mà nói, Hoàng thiếu gia sắp gặp, còn có những tân nương kia, mới là mối đe dọa lớn nhất.
"Róc rách——"
Sư Liêu Trí lập tức trở nên cảnh giác, tiếng nước dưới thuyền... đã thay đổi.
Sau đó đáy thuyền như đụng phải thứ gì đó, bắt đầu chậm rãi giảm tốc độ, cuối cùng dừng lại.
Anh ta ngẩng đầu lên, cảnh tượng bất ngờ trước mắt khiến anh ta sợ hãi lùi lại vài bước, suýt nữa thì rơi từ trên thuyền xuống hồ.
Ở vị trí ngay trước mặt anh ta chưa đầy hai mét, một tân nương toàn thân mặc trang phục màu đỏ, đội khăn trùm đầu màu đỏ tươi trầm mặc đứng đó, hai tay buông thống tự nhiên.
Gió lạnh thổi qua, Sư Liêu Trí tỉnh táo hơn một chút, tân nương trước mặt chẳng qua chỉ là một người giấy được làm một cách sống động như thật, cũng tương tự như người giấy đã nhìn thấy đêm qua.
Điểm này có thể được nhìn ra từ bàn tay giấu trong ống tay áo.
Anh ta nhìn trái nhìn phải, phát hiện xung quanh cũng có mấy tân nương giấy đang đứng như vậy.
Anh ta đếm, tổng cộng có 9 người.
Xem ra thiếu mất một người là do Vưu Kỳ đã lựa chọn rồi.
Anh ta nheo mắt nhìn từng người một, bất kể tay nghề, hay là trang phục, khăn trùm đầu hay động tác ... đều giống hệt nhau, thời gian từng diâv †từna nhút trải aua: cuối ùnga anh †a đã ha nauvết tâm. trưc tiến cðng người ở gần với mình nhất đi.
Sở dĩ dùng cõng, chứ không phải là ôm, hay là khiêng vác gì, thì hoàn toàn là do quy tắc trò chơi hạn chế, nếu không anh ta thà ôm người giấy, còn hơn là cõng trên lưng.
Có quỷ mới biết ai là người đã nghĩ ra ý tưởng này.
Sau khi cõng người giấy lên thuyền, Sư Liêu Trí cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vì con thuyền ngay dưới chân anh ta đã khởi hành mà không có bất kỳ hiện tượng gì bất thường.
Tuy rằng trong sương mù không phân biệt được phương hướng, nhưng theo cảm giác của anh ta, quả thực là đang đi về.
Người giấy rất nhẹ, nhẹ đến nỗi anh ta không có bất kì gánh nặng gì trên người.
Trước đó, anh ta đã tưởng tượng ra vô số cảnh tượng đáng sợ rùng rợn, ví dụ như khi anh ta đưa tay ra thì bị cô dâu che mặt tóm lấy, hay khi đáp xuống đảo, Hoàng thiếu gia có những động tác quỷ dị kia ...
Suy nghĩ của Sư Liêu Trí lập tức dừng lại ở đây, anh ta phát hiện ra mình đã bỏ qua một điều rất quan trọng.
Hoàng thiếu gia kia!
Hoàng thiếu gia kia đã đi đâu rồi?
Chẳng phải anh ta nên đứng ở trung tâm của những tân nương đó sao?
Nhưng tại sao vừa rồi lại không...
"Cạch -"
Anh ta đột nhiên nghe thấy một âm thanh rất nhẹ, nhưng lại rất cổ quái, ở ngay bên tai, giống như ... giống như tiếng một chiếc vòng thêu bị ngoại lực cưỡng bức uốn cong.
Giây tiếp theo, qua khóe mắt anh ta nhìn thấy, hai cánh tay người giấy thẳng đặt trên vai mình đang từ từ uốn cong với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, bàn tay giấu trong tay áo cũng dần lộ ra.
Đồng tử của Sư Liêu Trí dần dần mở rộng, anh ta thấy những ngón tay lộ ra từ ống tay áo dần dần khác với trước đây, sưng lên như chày gỗ, như đã bị ngâm trong nước không biết bao lâu, thậm chí còn có một màu xanh đen quỷ dị.
Phần cổ cũng có cảm giác tê dại, như thể có thứ gì đó ẩm ướt đang đến gần.
Hỏna rầi..