Chương 291: Thành rồi
Chương 291: Thành rồiChương 291: Thành rồi
"Làm sao ... làm sao có thể?"
Chuyện quỷ dị xảy ra với Sư Liêu Trí, lúc này cũng đang tái hiện trên người Tần Giản.
Mấy người phía trước ông ta, đều không có ai quay lại.
Quay trở lại... chỉ có chiếc thuyền trông có vẻ có vấn đề kia.
Con thuyền lặng lẽ ra khỏi màn sương, bên trên không một bóng người.
Bao gồm cả cái tên tự xưng là Hách Soát kia.
Hắn cũng biến mất rồi.
Đồng tử không khỏi run rẩy, cánh tay cứng ngắc của người giấy bắt đầu uốn cong, những ngón tay màu xanh đen từ ống tay áo và áo choàng thò ra, trên đó khảm vài chiếc móng tay màu đỏ không ra hình thù gì.
Lúc này móng tay đã bật ra, ngón tay sưng tấy như chày gỗ, không ngừng chảy ra những giọt chất nhầy đục màu vàng, trong khóe mắt hoảng sợ của Tần Giản, giữa lưng chừng kéo ra sợi dây tóc dính dính.
Mùi hôi thối xộc vào khoang mũi, Tần Giản cảm giác như sắp tắt thở.
Trọng lượng trên lưng không ngừng tăng lên, trên cổ có cảm giác tê dại, một thứ gì đó ẩm ướt, có kết cấu từ từ trượt dọc theo xuống cổ.
Ẩm ướt, thô ráp và có cảm giác dính dính đến khó tả.
Ông ta gần như ngay lập tức nhận ra đó là gì.
Là cái lưỡi!
Con quỷ đang cõng trên lưng ... đang dùng lưỡi liếm mình.
Sắc mặt hắn tái nhợt vì sợ hãi, Tần Giản giống như sắp chết, sống đến ngày hôm nay, cho đến tận thời khắc hiện tại, ông ta mới thật sự trải qua tuyệt vọng.
"Tại sao?" Tần Giản khó khăn xoay cái cổ cứng ngắc của mình, nỗi sợ hãi trong mắt dần dần bị nỗi oán hận sâu sắc lấn át: "Đường sống? Đường sống đã hứa ... rút cuộc ở đâu?!"
Ông ta đã không chỉ một lần định rũ bỏ con quỷ trên lưng, sau đó nhảy xuống hồ.
Nhưng cho đến cuối cùng, ông ta vẫn gắng gượng chịu đựng.
Bởi vì ông ta biết rõ, đó không phải là lựa chọn tốt nhất. Là mấy câu đó!
Người giấy phía sau càng ngày càng nặng, đây chính là áp lực thực sự, cách đây không lâu, trọng lượng của người giấy phía sau đã vượt quá trọng lượng của một người phụ nữ bình thường, hơn nữa ... cảm giác này vẫn còn đang tiếp tục.
Người treo cổ tự tử thường nhẹ hơn, còn người chết đuối thì thường sẽ nặng hơn, Tần Giản nghe được điều này từ một lão tiền bối của mình.
Tất cả các cơ bắp trong cơ thể đều đang phát huy lực lượng, các khớp xương dần dần phát ra những âm thanh khiến tim ngừng đập, như thể chúng sắp gãy trong giây tiếp theo.
Vào thời khắc sinh tử mấu chốt, Tần Giản đang nghiến răng nghiến lợi dần dần bình tĩnh lại.
"Tam canh cổ hưởng, chu hành hồ thượng, liễm trang dạ hành, lộc tại ngân sương."
Ông ta đỏ mắt.
"Tam canh cổ hưởng" hẳn là ám chỉ sự bắt đầu của trò chơi này,"chu hành hồ thượng" cũng tương ứng với quy tắc của trò chơi, điều đáng để suy ngẫm chính là hai câu cuối cùng-
"Liễm trang dạ hành, lộc tại ngân sương."
"Liễm trang"... chắc là đang ám chỉ chính ông ta, trong số tất cả những người chơi, chỉ có ông ta là người duy nhất mặc liễm phục áo tang màu đen.
"Dạ hành" là đi trong đêm thì dễ hiểu rồi, đi thuyền đêm khuya chẳng phải là đi trong đêm hay sao?
Nhưng "lộc tại ngân sương" này...
Ngay lúc Tần Giản đang nghiến răng chống lại áp lực càng ngày càng khoa trương, đột nhiện phát hiện sương mù xung quanh đã mỏng đi rất nhiều, sau đó, trên mặt hồ cách ông ta hơn mười mét, một vầng trăng tròn màu bạc phản chiếu trên mặt nước.
Đôi môi run rẩy, hai mắt Tần Giản đột nhiên sáng lên: "Lộc tại ngân sương ... không, không phải là lộc, mà là lộ, là đường đi!" Ông ta kích động đến nỗi rơi nước mắt: "Là đường ở trong ngân sương!" (Nguyên văn 33ƒ£‡R #B/Lù zài yín shuãng/, 33 lộc và #§ lộ đều phát âm là Lù)
Ánh trăng bạc này ... chính là đường sống!
Ông ta dồn hết sức lực cuối cùng, nhìn chằm chằm vào mặt trăng trong nước, một lúc sau, con thuyền thực sự làm theo ý ông ta, hướng về Ngay khoảnh khắc đi qua ánh trăng tròn, Tần Giản rõ ràng cảm giác được áp lực trên lưng mình đã biến mất.
Con quỷ kia ... biến mất rồi.
"Thành rồi!" Tần Giản đột nhiên quỳ xuống thuyền, vẻ mặt cuồng loạn, nước mũi nước mắt trào ra: "Tôi ... Tôi không cần phải chết nữa rồi!"
"Sống rồi..."
Lúc này, khi sương mù dần dần tan đi, những người còn lại trên bờ tự nhiên có thể nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra trên hồ, tuy nhiên, không giống như niềm vui sống sót sau tai họa của Tần Giản, chỉ còn lại tên mập và Trần Cường, trên khuôn mặt đều ngưng trọng đến kì lạ.
Cổ họng cuộn lên bất thường, rời mắt khỏi mặt trăng trong nước dưới chân Tần Giản, tên mập lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Toàn bộ bầu trời đêm tối đen như một vũng nước đọng nhớp nháp.
Đừng nói là mặt trăng, ngay cả một ngôi sao cũng không có. ...
Tần Giản chết rồi.
Chết ngay trước mặt Vưu Kỳ, nhớ lại quá trình Tần Giản chết, Vưu Kỳ, người đàn ông có vẻ ngoài cao lớn thô kệch này, dùng từ run rẩy như sẩy trấu để miêu tả cũng không quá.
Trên thực tế, anh ta vẫn còn đang run rẩy, người ướt sũng, quấn trong chăn, hai tay bưng một chén trà ấm, như muốn hấp thụ nhiệt độ của trà để sưởi ấm bản thân.
"Đừng sốt ruột, từ từ nói, Tần Giản rút cuộc xảy ra chuyện gì?" Người lên tiếng chính là Sư Liêu Trí, mái tóc màu vàng của anh ta ướt đẫm, đặc biệt là ống quần vẫn còn đang rỉ nước.
An Hiên và Hạ Manh ngồi ở hai bên Vưu Kỳ, dùng ánh mắt không giấu giếm nhìn Vưu Kỳ, như muốn moi ra hết manh mối mà anh ta có.
Giang Thành ngồi đối diện với Vưu Kỳ, hắn bình chân như vại, trái ngược hoàn toàn với Sư Liêu Trí đang tức đỏ cả mắt.
Trần Cường ngồi một mình trên giường, cùng mọi người giữ khoảng cách nhất định.
Tên mập muốn chen vào cùng bác sĩ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn chen vào bên cạnh Tả Tinh, cố gắng dán sát cô ta nhất có thể để giữ ấm.
Dường như cảm thấy nhiều người đã an toàn rồi, Vưu Kỳ dần dần bình tĩnh lại, anh ta liếm môi trước, sau đó dùng giọng thăm dò hỏi: "Mọi người ... cũng gặp phải những chuyện đó đúng không?"
Thư ra điểm nàv hoàn toàn không cần euv đoán. bởi vì moi noười ai nấy đều ướt nhẹp, ngoại trừ tên mập và Trần Cường xếp ở phía sau Tần Giản.
Nghe vậy Sư Liêu Trí cằn nhằn nói: "Thôi đừng nói nữa, quá là tà môn mà, mấy tân nương đó vậy mà lại đều là quỷ!" Anh ta nuốt khan và nói với ánh mắt sợ hãi: "Cũng không biết trong phủ viện rút cuộc đã xảy ra chuyện gì, chết nhiều tân nương đến như vậy."
"Có lẽ là không." An Hiên suy nghĩ một lúc rồi trả lời, giọng nói của anh ta rất bình tĩnh, khiến người ta có cảm giác lời anh ta nói đều là sự thật: "Chỉ là bất luận cuối cùng chúng ta lựa chọn tân nương giấy nào thì trên đường quay lại, cũng đề sẽ biến thành quỷ."
"Quỷ hẳn chỉ có một con." Anh ta liếc Sư Liêu Trí một cái, rồi nói tiếp.
Suy đoán của An Hiên tương đối đáng tin cậy, có thể cảm nhận được từ phản ứng của mọi người.
Nếu như trong nhiệm vụ một lần xuất hiện nhiều quỷ như vậy, thì quá đáng sợ rồi.
"Mọi người ... mọi người rút cuộc còn muốn nghe tôi nói nữa không?" Vưu Kỳ đang quấn như cái bánh bao hỏi.
"Nói đi."
Thông qua hồi ức của Vưu Kỳ, bọn họ đại khái hiểu được quá trình cái chết của Tần Giản, quỷ dị và li kì ngoài sức tưởng tượng của người bình thường.
"Khi tôi quay lại, vừa hay gặp được Tần Giản, bộ dạng của ông ta lúc đó trông rất kỳ lạ." Như nghĩ tới điều gì đó, Vưu Kỳ co người lại nói tiếp: "Ông ta đi dạo một mình bên bờ hồ, cách mặt nước rất gần, hình như giày còn đã giẫm xuống nước."
"Tôi vô thức muốn nhắc nhở ông ta cách nước ra xa một chút, nhưng tôi còn chưa kịp lên tiếng, thì ... thì đã phát hiện ..."