Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 292 - Chương 292: Cơ Hội

Chương 292: Cơ hội Chương 292: Cơ hộiChương 292: Cơ hội

Ánh mắt Vưu Kỳ chợt nheo lại, như đang nghĩ đến một cảnh tượng cực kỳ rùng rợn nào đó.

"Anh đã nhìn thấy cái gì?" Hạ Manh thúc giục.

"Quỷ!" Anh ta thở hổn hển nói: "Là quỷ!"

Đương nhiên là quỷ rồi, nếu không thì cái chết của Tần Giản giải thích thế nào, tự sát sao?

Sau khi thấy mọi người đều khó hiểu nhìn mình, Vưu Kỳ mới phản ứng lại: "Trong nước." Sau đó lại nói thêm: "Quỷ ở trong nước!"

Quỷ nước?

Mọi người cau mày.

Cho dù thật sự là quỷ nước, cũng không chắc đã đáng sợ như vậy, Vưu Kỳ cũng không phải là người mới, còn về việc sợ hãi đến mức ...

"Không phải." Vưu Kỳ vô cùng gấp gáp, dường như anh ta cũng không biết nên giải thích như thế nào với mọi người, hơn nữa anh ta cứ gáp gáp là lại có thói quen nói lắp, cho nên bây giờ lại càng không rõ ràng.

"Cái bóng, không không ... là, là hình ảnh phản chiếu!"

"Quỷ ở trong hình ảnh phản chiếu trên mặt nước, cô ta đang nằm trên lưng của Tần Giản, đè cơ thể của Tần Giản càng ngày càng cong xuống." Vưu Kỳ vừa nghĩ tới cảnh tượng lúc đó, toàn thân đang tỏa khí lạnh toát ra bên ngoài: "Giống như một con tôm nõn lớn."

"Tần Giản thì hình như không biết gì hết, cứ cắm đầu đi."

"Nhưng nếu chỉ nhìn từ bên ngoài thì không thể thấy." Anh ta lặp lại lần nữa: "Chỉ có thể nhìn thấy nó từ hình ảnh phản chiếu bên cạnh ông ta, hình ảnh phản chiếu trong nước!"

Hình ảnh phản chiếu trên mặt hồ có thể nhìn thấy quỷ ...

Trong mắt An Hiên có ánh sáng lưu chuyển, đây là một phát hiện mới, ít nhất là đã có một cách để nhận biết quỷ.

"Chính là nữ nhân trong bức tranh!" Vưu Kỳ bỗng nhiên nói: "Nữ đào kép kia!"

Giang Thành An Hiên và những người biết về sự tồn tại của bức tranh, nhìn chung đều đoán rằng người phụ nữ trong bức tranh có liên quan đến quỷ nên bọn họ cũng không có quá nhiều cảm xúc.

Tuy nhiên, Sư Liêu Trí thì lại ngây người ra, sau đó cau mày hỏi: Anh ta lập tức nhìn những người khác, nhưng không ai cho anh ta một lời giải thích.

Điều mà mọi người quan tâm chỉ là nữ quỷ trong tranh đã làm gì với Tần Giản, từ đó xem có thể phân tích ra được manh mối gì.

"Làm sao anh chắc chắn là cô ta?" An Hiên hỏi một vấn đề rất trọng yếu: "Chẳng lẽ không thể là Hoàng thiếu gia sao?"

Hí phục của cả hai đều có màu đỏ, thoạt nhìn quả thực rất dễ nhầm lẫn.

"Không đâu, nhất định là nữ nhân, không thể sai, tôi đã nhìn thấy đôi giày dưới chân con quỷ, là..." Anh ta nóng lòng đưa tay ra hiệu: "Đó là đôi giày thêu hoa rất nhỏ và rất cổ quái! Tôi ... tôi đã nhìn thấy nó ở chiếc kiệu trước đó!"

Mọi người lập tức nghĩ đến người giấy thay thế cho Thang Thi Nhu.

Có lẽ Vưu Kỳ là đang nói về cô ta.

Mà theo những gì bọn họ nói lại sau khi khảo sát hiện trường, nữ người giấy kia thực sự đã tự mình quay trở lại hồ sau khi bọn họ rời đi!

"Ý của anh là ... con quỷ đó là nằm ở trên người Tần Giản, nhưng ông ta lại không có bất kì phản ứng nào." Tả Tỉnh đột nhiên mở miệng.

"Đúng vậy."

"Cuối cùng ông ta đã đi đến đâu?"

"Trong hồ, cuối cùng ông ta đã đi vào trong hồ." Vưu Kỳ nói rất nhanh.

Thực ra trong này vẫn còn có một chỉ tiết anh ta vẫn chưa nói, lúc đó trong tiểm thức anh ta muốn nhắc nhở Tần Giản, đừng đi nữa, nhưng nữ quỷ nằm trên lưng Tần Giản tựa hồ đã đoán trước được điều đó.

Nữ quỷ trong hình ảnh phản chiếu chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Vưu Kỳ, nở ra một nụ cười cực kỳ xấu xí, sau đó duỗi ra một ngón tay sưng tấy giống như một cái chày, đặt lên trên môi.

"Suyt-"

Khoảnh khắc đó chân Vưu Kỳ đã mềm nhữn, suýt chút nữa thì ngất đi.

Trầm ngâm một lát, An Hiên đột nhiên hỏi: "Anh có nhìn thấy rõ tướng mạo của con quỷ không?"

Vưu Kỳ nuốt khan, tiếp theo chậm rãi gật đầu.

Giang Thành liếc nhìn Vưu Kỳ.

"Là bị chết đuối, hoặc là thi thể cô ấy bị ném xuống hồ sau khi đã chết." Vưu Kỳ nhanh chóng nói: "Khuôn mặt cô ta sưng tấy to bằng hai quả ngoài..."

Nghe Vưu Kỳ miêu tả, mọi người cuối cùng cũng hiểu vì sao Vưu Kỳ lại sợ hãi như vậy, quả thực nếu ngoài ý muốn gặp phải chuyện như vậy, chỉ e là cũng sợ mất đi nửa cái mạng.

"Tần Giản là bị ... chết đuối?"

"Không, không phải." Vưu Kỳ lắc đầu: "Khi nửa người ông ta đã bước vào trong hồ, thân thể bắt đầu dần dần thẳng lên, đầu tiên trở lại bình thường, sau đó ... sau đó phần eo bắt đầu cong về phía sau."

"Trông ông ta có vẻ rất đau đớn, hai mắt mở to cực kì khủng khiếp, trong miệng cũng không ngừng ho ra bọt máu, nhưng ... ông ta không thể kiểm soát được bản thân."

Cuối cùng chính là cái kết mà mọi người đều đã đoán được.

"Cạch-"

Cơ thể của Tần Giản, gãy gập về phía sau.

Chết rồi.....

Trò chơi này vượt quá sự mong đợi của hầu hết mọi người, đặc biệt là sau khi Giang Thành kể lại những gì mình đã trải qua cho tên mập, cái miệng của anh ta rất lâu sau cũng không khép lại được.

Hạ Manh một mình trầm mặc ngồi bên bàn.

Cũng may mà bọn họ vẫn còn chút nước nóng, lòng bàn tay Hạ Manh ôm lấy cốc nước nóng, sắc mặt tái nhợt của Hạ Manh mới tốt lên một chút.

"Bác sĩ." Tên mập căng thẳng nói: "Có vẻ như An Hiên kia nói đúng, chỉ có một con quỷ thôi, nếu không thì cô ta cũng không cần dùng đến việc tách chúng ta ra, tấn công từng người một."

Anh ta nói tiếp: "Như vậy thật là rắc rối."

"Nhưng chỉ là không ngờ, nhảy xuống hồ mới là đường sống." Dường như nghĩ đến Tần Giản người tắm trong "ánh trăng", trên mặt tên mập hiện lên vẻ cổ quái.

"Ông ta đã quá tin những lời đó rồi." Sắc mặt Hạ Manh khôi phục lại được một chút sắc máu, xen vào nói: "Cho dù đã đến mức đó rồi mà vẫn không nhảy xuống hồ, lá gan cũng thật lớn."

Thực ra khi đến lượt Hạ Manh và Giang Thành, bọn họ đã đại khái đoán được ra phương hướng của đường sống.

Trước bọn họ có nhiều người đã biến mất như vậy, nhưng chẳng lẽ đều bị quỷ giết hết rồi sao? Làm sao có thể bốn người cùng chết một lúc?

Hơn nữa miêu tả bốn người này là ngọa hổ tàng long cũng không hề cường điệu chút nào.

Nếu thực sự là độ khó đến như vậy, thì chả cần phải làm gì nữa, cứ chờ chết là được rồi.

Vậy nên ... biến mất không có nghĩa là chết.

Đường sống được ẩn giấu trong những người đã biến mất.

Vì vậy, khi Giang Thành và Hạ Manh phát hiện ra tân nương giấy phía sau có gì đó không ổn, liền lập tức lựa chọn nhảy khỏi thuyền, trốn thoát trước khi con quỷ tiến hóa hoàn toàn.

Không sai, chính là tiến hóa.

Giang Thành cảm thấy từ này rất thích hợp.

Bởi vì khi quỷ còn chưa có những thay đổi rõ ràng, hắn đã cảm nhận được một linh cảm cực kỳ xấu.

Giống như một cảm giác rất khó tả không thể nói rõ, lờ mờ như có như không, hắn vậy mà có thể thông qua phần lưng tiếp xúc với tân nương giấy, cảm nhận được nhịp tỉm mơ hồ.

Kể từ giây phút đó, hắn đã hiểu chuyện gì xảy ra với những người biến mất.

Nhưng ... hắn cũng đang đợi.

Đang đợi ... chu hành nguyệt thượng-thuyền đi tới mặt trăng.

Suy cho cùng thì người bị quỷ nhắm đến là hắn, hắn vô cùng nghi ngờ về nguyên tắc của quỷ, nghỉ ngờ có khi nào chỉ có mình nhảy xuống thuyền, liền lập tức sẽ có một vầng trăng sáng từ trong nước xuất hiện hay không.

Sau đó ... bản thân vừa vặn ở trung tâm của mặt trăng.

Tiếp theo, thì lạnh người.

Giang Thành liếc mắt nhìn Hạ Manh, bị đối phương nhạy bén bắt được.

"Anh nhìn tôi làm gì?" Hạ Manh cau mày.

Vài giây sau: "Cô không có gì muốn nói với tôi sao?" Giang Thành đột nhiên nói: "Nhân lúc trước khi quá muộn?"

Hạ Manh hơi ngây người ra, sau đó cười lạnh: "Chúc anh bình an, chúc anh nhất định phải sống sót, được chưa?"

Nhún vai, Giang Thành liếc nhìn Hạ Manh lần nữa rồi quay đi. nói của Giang Thành lại vang lên: "Tôi đã cho cô cơ hội rồi." Giang Thành vừa cúi đầu vắt nước trên quần áo, vừa nói: "Cô đừng quên."
Bình Luận (0)
Comment