Chương 293: Nhìn chằm chằm
Chương 293: Nhìn chằm chằmChương 293: Nhìn chằm chằm
"Tả tiểu thư." Ánh mắt nhìn chằm chằm Tả Tinh của Sư Liêu Trí như muốn xuyên thấu toàn thân cô ta: "Tôi hy vọng cô có thể cho chúng tôi một lời giải thích."
Tả Tinh liếc anh ta một cái, nói: "Tôi không hiểu anh đang nói cái gì."
"Cô không hiểu?" Sư Liêu Trí thở hổn hển hỏi: "Vậy tôi hỏi cô, bức tranh trên tường là chuyện gì?"
Sau khi ba người bọn họ trở về phòng, Sư Liêu Trí đang vắt trang phục bằng một mảnh vải treo thì bất ngờ phát hiện ra trên bức tường đối diện với giường của mình xuất hiện một bức tranh.
Trên bức tranh là một người phụ nữ đang nhảy múa.
Bước nhảy duyên dáng, người mặc hí phục, chân đi nhẹ nhàng, tay vặn hoa lan, ngón tay thon dài, cổ trắng nõn, cơ thể tròn trịa được bọc trong bộ trang phục.
Bất kể ai nhìn, cũng đều thấy là một mỹ nhân hiếm có.
Nhưng thời khắc này, trong lòng Sư Liêu Trí chỉ có một nỗi sợ hãi vô tận.
Anh ta chợt nhớ đến bức tranh mà Vưu Kỳ đã nhắc đến lúc trước.
Còn có ... nữ nhân trong bức tranh.
Không, là nữ quỷ!
Nữ quỷ cưỡi sau lưng Tần Giản, vặn gãy xương sống của ông ta!
Suy nghĩ nắm bắt điểm này liền hiểu ra tất cả, anh ta sắp xếp mạch lạc từng điểm một, theo dòng những chuyện gần đây phát sinh.
Rất nhanh, một suy đoán nghe có vẻ đáng sợ nhưng lại rất gần với thực tế đã hình thành trong đầu.
Sự xuất hiện của bức tranh này tượng trưng cho điểm xấu.
Mà nghe Vưu Kỳ vừa mới nói lúc nãy, anh ta đã từng nhìn thấy bức tranh này, cũng có nghĩa là bức tranh này đã xuất hiện trước đó trong phòng anh ta, dẫn đến kết quả là Tần Giản và Thang Thi Nhu trước đó, đều đã chết thảm.
Đây là sự thật không thể chối cãi.
"Sư tiên sinh." Giọng nói của Trần Cường truyền tới, không thể nói là bình tĩnh, nhưng cũng không phải là hoảng sợ: "Trước tiên hãy bình tĩnh một chút, tranh cãi không thể giải quyết được vấn đề." "Ngay cả khi bức tranh này thực sự sẽ mang đến nguy hiểm cho chúng ta, tôi nghĩ nó cũng sẽ không xảy ra ngay lập tức, mọi thứ đều có thể xoay chuyển." Trần Cường tiếp tục nói: "Vì vậy, tốt nhất chúng ta nên ngồi xuống, cẩn thận suy nghĩ xem sao."
Ánh mắt của Sư Liêu Trí chuyển sang Trần Cường.
Người mới này hình như đã thích ứng rất tốt với nơi này, mới trong vòng hai ngày ngắn ngủi, nỗi sợ hãi từng có đã biến mất, thay vào đó là một cảm giác thư thái.
Và sự bình tĩnh bắt nguồn từ sự thư thái này.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt giống như học sinh của thanh niên này, Sư Liêu Trí dần dần bình tĩnh lại.
Không phải bởi vì sợ anh ta, chỉ là những gì anh ta nói đều có lý mà thôi.
"Xoay chuyển?"
"Đúng vậy." Trần Cường gật đầu: "Sau khi Vưu Kỳ đột nhiên nhắc đến bức tranh và nữ quỷ trên đó, Sư tiên sinh, anh đã vô thức để lộ ra vẻ mặt kinh ngạc."
Sau đó, anh ta lại an ủi nói: "Tôi không có ý gì khác, đây là phản ứng bình thường của con người, đặc biệt là dưới tiền đề có quỷ tồn tại và giết người này."
"Nhưng mọi người có để ý thấy không, những người ở gian phòng còn lại căn bản không có phản ứng gì, Trần Hiểu Manh, Giang Phú Quý và Hách Soái kia." Sau khi nói xong, Trần Cường nhìn Tả Tinh đang hơi cau mày, nói: "Vậy nên tôi đoán bọn họ cũng đã từng nhìn thấy bức tranh đó trước đây."
"Nhưng không giống như những người ở trong phòng của An Hiên." Anh ta nói tiếp: "Tả tiểu thư cũng đã từng nói rằng, ba người Trần Hiểu Manh đó là cùng một nhóm, tôi tin tưởng phán đoán của Tả tiểu thư."
Sư Liêu Trí khẽ cau mày, sau đó nói: "Ý anh muốn nói là bức tranh đó cũng đã từng xuất hiện trong phòng của Trần Hiểu Manh?"
"Hẳn là vậy."
"Vậy tại sao bọn họ không có ai xảy ra chuyện?"
"Tạm thời còn chưa rõ." Trần Cường nói: "Nhưng nếu như chuyện đã như vậy, thì nhất định phải có nguyên nhân."
Anh ta biểu hiện ra cực kì khiêm tốn, mặc dù luôn nắm bắt được nhịp điệu của cuộc trò chuyện nhưng cũng vẫn chừa đủ chỗ cho Sư Liêu Trí và Tả Tỉnh người không nói nhiều. sau, anh ta thở ra và nói: "Có gì muốn nói thì cứ nói đi, tình hình bây giờ đã như thế này rồi, mọi người đều là châu chấu trên cùng một sợi dây."
Dường như cảm thấy không thoải mái khi đứng ở đó, Sư Liêu Trí đổi một vị trí khác.
Nói ra cũng kỳ lạ, thực ra vị trí treo bức tranh kia cực kì tỉ mỉ cầu kì, về mặt bố cục màu sắc, nó gần như hòa quyện với bức tường và khung cảnh xung quanh.
Một chậu cây có bố cục hoa văn tối màu đơn giản được đặt nghiêng về phía trước bức tranh, sự tương phản giữa cả hai mang đến vẻ đẹp khó tả cho vẻ đẹp trong tranh.
Ở trong phòng của bọn họ một lúc lâu, nhưng thực ra cũng không ai chú ý đến bức tranh.
Điều thực sự thu hút sự chú ý của Sư Liêu Trí đối với bức tranh này là ... cảm giác.
Đúng, chính là cảm giác!
Một cảm giác bị nhìn chằm chằm, vô cùng cổ quái.
Anh ta ngồi trên giường, trằn trọc lật qua lật lại cũng vẫn cảm thấy không thoải mái, bởi vì với kinh nghiệm của mình, anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình đang mắc phải ảo giác nào đó do quá căng thẳng.
Lúc đầu anh ta nghĩ rằng đó là Tạ Tinh hoặc Trần Cường, nhưng cho đến khi ... anh ta lần theo cảm giác đó, và nhìn thấy bức tranh!
Đôi mắt của mỹ nhân trong tranh đang nhìn chằm chằm vào mặt mình.
Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến trước đó anh ta có thái độ như vậy với Tả Tinh.
Anh ta đang hoảng sợ.
Anh ta lo lắng ... mình sẽ là người tiếp theo.
Nhưng một lúc sau, anh ta nhìn sang Tả Tinh, như thể đã biến thành một người khác, khẽ cúi đầu nói: "Xin lỗi, Tả tiểu thư, vừa rồi là tôi đã quá hấp tấp rồi."
Trần Cường cười cười, quả thực giống như anh ta nghĩ, cái tên Sư Liêu Trí có bộ dạng ngả ngớn nhưng hành vi bộc lộ quy tắc ở khắp mọi nơi này, là một người biết coi trọng nặng nhẹ.
"Là lỗi của tôi." Tả Tỉnh cau mày với vẻ mặt rất khó hiểu: "Hai người đoán không sai, An Hiên quả thực có tìm đến tôi, tôi ... tôi có một chút..."
Vài giây sau, Tả Tinh đổi một cách nói: "Cái tên An Hiên đó không tầm thi*ng, tôi nahi noờ lai lính eỦa anh †a có vấn đầ " "Lai lịch?" Sư Liêu Trí như nổi hứng thú, nhưng vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc: "Ý của cô là..."
"Chờ đã." Trần Cường đột nhiên cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người.
Sư Liêu Trí và Tả Tinh đều nhìn anh ta với vẻ mặt nghỉ ngờ.
Nhìn về một phương hướng, Trần Cường tựa hồ có thể nhìn xuyên qua tường bên ngoài: "Hai người ... hai người có nghe thấy âm thanh gì không?" Anh ta nhỏ giọng hỏi.
Nhưng xét theo vẻ mặt của bọn họ, rõ ràng là không nghe thấy gì cả.
"Không có." Tả Tỉnh thấp giọng đáp: "Sao thế?"
"Tôi hình như ... hình như nghe thấy tiếng trống."
Nghe vậy, Sư Liêu Trí cảm thấy da đầu tê dại, bây giờ nghe thấy tiếng trống cũng không phải chuyện gì tốt đẹp, nhất là khi bức tranh quỷ dị này ... còn xuất hiện trong phòng của bọn họ.
Nạn nhân tiếp theo, có thể là một người trong số bọn họ.
Hơn nữa anh ta có cảm giác rằng, khả năng cao nhất là chính anh ...
"Tùng!"
Trong nháy mắt, ánh mắt của Sư Liêu Trí chợt ngưng lại, rồi ngay lập tức co lại thành một khe hở.
Anh ta đã nghe thấy rồi.
Anh ta cũng đã nghe thấy rồi.
Tiếng trống!
Làm sao có thể?
Trò chơi này không phải đã kết thúc rồi sao?
Tần Giản đã chết rồi.
Hôm nay ... ít nhất là hôm nay, bọn họ chắc hẳn vẫn là an toàn.
Có một âm thanh cực kì cổ quái, lại vô cùng êm tai phát ra từ ngoài cửa.
Không xa, cũng không gần.
"Lạch bạch."
"Lạch bạch."
Nghe như có thứ gì đó ướt nhẹp giẫm lên trên phiến đá.
Thể hình rất lớn, hơn nữa còn rất nặng, cực kì nặng. Đến từ hướng hồ.