Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 294 - Chương 294: Bất Thường

Chương 294: Bất thường Chương 294: Bất thườngChương 294: Bất thường

Tả Tỉnh rời khỏi vị trí gần cửa nhất, ba người cũng không tụ tập lại để sưởi ấm mà lập tức tản ra, mỗi người chiếm một vị trí, cách nhau một khoảng cách nhất định.

Theo lẽ thông thường, quỷ mỗi lần sẽ chỉ tấn công một người, nhưng nếu tụ tập lại thì khó mà nói trước được, không ai muốn mình là người bị liên lụy đó.

Nín thở, ba người nhìn chằm chằm vào cánh cửa và cửa sổ đã đóng.

"Xẹt-"

"Xẹt-"

Âm thanh của vật nặng bị kéo lê càng ngày càng rõ ràng, khoảng cách càng ngày càng gần, xét theo âm thanh thì đối phương đã đến trước cửa, nhưng ... dưới ánh trăng mỏng manh, thứ đã đi đến cửa lại không để lại cái bóng nào trên giấy cửa.

Sau khi Tần Giản chết, sương mù trên hồ và mây đen vốn che phủ bầu trời cũng tan biến.

Đêm nay là một ngày trăng tròn hiếm hoi.

Nhưng lúc này không ai để ý đến vấn đề mặt trăng nữa rồi, Sư Liêu Trí, Tả Tỉnh và Trần Cường, sắc mặt của cả ba người đều trông khó coi đến kì lạ.

Đặc biệt là Sư Liêu Trí, lông mày nhíu chặt, mu bàn tay nổi lên gân xanh.

Một ý tưởng đáng sợ hiện lên trong đầu Sư Liêu Trí.

Chẳng lẽ cái tên bên ngoài là đã bò một mạch từ trong hồ đến đây, cho nên mới ...

"Rầm!"

Tiếng gõ cửa đột ngột như một con dao làm bếp cắt đứt dòng suy nghĩ của anh ta.

"Rầm!"

"Rầm!"...

Sau vài lần gõ nữa, cánh cửa rung chuyển dữ dội, tiếng gõ cửa dần dần hướng lên trên, như thể có thứ gì đó vốn nằm trên mặt đất đang dần đứng dậy.

Một giây tiếp theo, đồng tử của Sư Liêu Trí không khỏi run rẩy, sau đó Trên cánh cửa cách anh ta chưa đầy ba mét, đột nhiên xuất hiện một dấu tay máu.

Máu tươi thuận theo dấu tay rời xuống khắp xung quanh, từng chút một thấm đẫm giấy dán trên cửa, thật khó tưởng tượng vết thương nào lại để lại nhiều máu như vậy, đáng sợ hơn nữa là có máu chảy ra trên mặt đất cạnh khe hở ở cửa.

Dưới ánh nến yếu ớt, nó tỏa ra thứ ánh sáng yêu dị.

Một cái bóng có chiều cao ngang bằng một người bình thường lặng lẽ phản chiếu trên cánh cửa.

Sư Liêu Trí cổ họng lặng lẽ cuộn lên, anh ta thậm chí có thể tưởng tượng được động tác của gã đứng bên ngoài, một bàn tay đẫm máu ấn vào cửa, máu từ thân thể nát vụn của gã đang chảy ra ...

"Là tôi." Người bên ngoài lên tiếng, trong lúc nói còn có những tiếng ho liên tục, như thể cổ họng đầy máu: "Mở ... Mở cửa nhanh."

Là giọng nói của Tần Giản, Sư Liêu Trí không khỏi giật mình.

Ông ta dường như bị thương rất nặng, khi nói chuyện phải thở dốc, chắc không thể sống sót được bao lâu nữa.

Làm sao có thể là Tần Giản?

Không phải là anh ta đã chết rồi sao, bị quỷ đè sau lưng, cứ thế làm gãy xương sống.

Thương thế như vậy ... cũng ó thể sống sót được sao?

Không, không thể nào, bên ngoài nhất định là quỷ!

Sư Liêu Trí mím chặt môi, không nói lời nào.

Tần Giản ở bên ngoài tựa hồ biết bọn họ đang lo lắng điều gì, ông ta thở hồng hộc, phát ra những âm thanh ngắt quãng, giống như một chiếc ống thổi cũ nát.

"Tôi ... tôi chưa chết." Ông ta dựa vào trên cửa, khó khăn mở miệng nói: "Mọi người ... mọi người nhất định phải tin tôi, tôi đã bị một quỷ tấn công, nhưng ... nhưng quỷ đã giết Vưu Kỳ, cho nên tôi ... khụ khu... khụ..."

"Tôi đã sống sót..."

Nghe vậy, Sư Liêu Trí sửng sốt một lát, sau đó trong lòng hiện lên một cỗ cảm giác ớn lạnh khó tả.

Vưu Kỳ?

Người chết là Vưu Kỳ? !

"Tôi trốn ở bên hồ, nhìn thấy quỷ sau khi giết chết Vưu Kỳ, đã biến cảm giác sợ hãi: "Tôi đã chính mắt nhìn thấy nó đi tìm mọi người, nhưng tôi ... nhưng tôi không dám tới đó ..."

"Tôi càng không dám quay về, vì vậy ... khụ khụ ..." Máu bắn tung tờ giấy dán cửa màu trắng thành màu đỏ tươi: "Mọi người ... xin mọi người nhất định phải tin tôi."

"Nếu không ... nếu không người tiếp theo chính là mọi người rồi..."

Những lời cuối cùng của Tần Giản đã trực tiếp đi sâu vào trong lòng của Sư Liêu Trí, bức tranh đã xuất hiện trong phòng của bọn họ, mặc dù Trần Cường nói rằng sẽ không chết ngay lập tức, nhưng lời nói của một người mới như anh ta thì có bao nhiêu sức thuyết phục?

Sư Liêu Trí sau khi phát hiện ra nữ quỷ trong bức tranh đang nhìn chằm chằm vào mình, ngay lập tức nhận ra, mình đã bị quỷ nhắm đến, mặc dù anh ta vẫn chưa biết tại sao.

Gần như vô thức quay đầu lại liếc nhìn vị trí của bức tranh.

Nhưng giây tiếp theo, thì không thể rời mắt đi được nữa.

Sắc máu trên mặt hoàn toàn mờ đi, một cơn gió mát dường như ùa ra từ sau đầu của Sư Liêu Trí, máu trong huyết quản dường như đông cứng lại, bây giờ trong huyết quản chứa đầy băng giá.

Anh ta khẽ mở miệng, nhưng không có âm thanh nào phát ra.

Nữ nhân trong tranh đã khác hẳn so với những gì nhìn thấy trước đó.

Không còn là tư thế nhảy múa xinh đẹp, mà là toàn thân sưng tấy khiến bộ trang phục màu đỏ phồng lên, đặc biệt là khuôn mặt hoàn toàn mờ đi, da thịt thối rữa không thể kiểm soát, một đôi mắt bị chôn sâu trong da thịt thối rữa ... tỏa ra ánh sáng khiến người ta khiếp sợ.

Điều đáng sợ hơn nữa là nữ nhân sưng tấy đang giơ hai tay ra phía ngoài, duỗi một chân ra, như thể cô ta đang cố gắng chui ra khỏi bức tranh.

Mà hướng khuôn mặt cô ta hướng tới ... không ai khác chính là Sư Liêu Trí.

Toi rồi...

Tần Giản nói là sự thật! Sư Liêu Trí mở to hai mắt, cái tên ... cái tên Vưu Kỳ kia mới là quỷ!

Mà bây giờ quỷ đã biết rằng mình đã bị bại lộ, muốn đến giết chết mình!

Không chút do dự nữa, Sư Liêu Trí lập tức lao về phía cửa, anh ta muốn chạy trốn, càng xa càng tốt, tốt nhất ... tốt nhất là không ai có thể tìm thấy anh ta! Anh ta không cần sự giúp đỡ của người khác, anh ta có thể tự dựa vào mình để sống sót.

Nhưng vừa mới chạy về phía cửa, dưới chân đột nhiên vấp phải thứ gì đó, khiến anh ta ngã nhoài xuống đất.

Phát ra một tiếng "rầm".

Cú ngã rất nghiêm trọng, nhưng Sư Liêu Trí lúc này làm gì còn tâm trạng để ý đến những chuyện này, anh ta vùng vẫy, dùng hết sức lực bò về phía cửa, vừa leo lên, vừa hét lớn: "Không được! Không được chạm vào tôi!" Anh ta cuồng loạn hét lên: "Thả tôi ra!"

Cuối cùng, ngay trước khi chạm vào cánh cửa, tầm nhìn của anh ta tối sầm lại, bất tỉnh nhân sự.

"Phù-, phù-"

Người thở hổn hển kịch liệt chính là Trần Cường, toàn thân anh ta áp vào người Sư Liêu Trí, nhưng vẫn không thể giữ được, may mắn thay, Tả Tinh đã ra quyết định nhanh chóng, đánh ngất Sư Liêu Trí.

Ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa cách mình chưa đầy một mét, Trần Cường liếm môi, trầm giọng nói: "Là bức tranh đó ..."

"Ừ." Tả Tinh gật đầu, cô ta chậm rãi đứng dậy, nhấc đầu gối đang đè lên lưng Sư Liêu Trí lên, bộ trang phục rộng lớn hạn chế khả năng di chuyển của cô ta, nếu không cũng không cần phải nhếch nhác đến như vậy.

Tất cả bọn họ đều thấy rõ rằng, bất thường chỉ xảy ra sau khi Sư Liêu Trí xem bức tranh.

Nhưng điều kỳ lạ là... hai người bọn họ nhìn bức tranh, nhưng lại không thấy có gì không đúng, ít nhất bề ngoài là như vậy.

"Đừng nhìn nữa." Tả Tỉnh nhẹ nhàng nói: "Chờ khi trời sáng, hãy gọi mọi người đến, cùng tham gia."

Trần Cường không hề ngạc nhiên trước sự lựa chọn của Tả Tỉnh, nếu như tất cả mọi người đều đã biết đến sự tồn tại của bức tranh, vậy thì nó không còn là bí mật cần phải giữ kín nữa.

Càng giống như một sự hiểu ngầm ở một mức độ nào đó.
Bình Luận (0)
Comment