Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 295 - Chương 295: Người Nhỏ

Chương 295: Người nhỏ Chương 295: Người nhỏChương 295: Người nhỏ

Tần Giản ngoài cửa dường như đã phát giác ra gì đó, giọng nói hấp hối đã biến mất, giọng nói của ông ta bắt đầu trở nên quái dị, càng ngày càng sắc bén, càng vặn vẹo: "Tại sao anh không mở cửa?"

"Anh mở cửa ra! Tại sao không mở cửa!!"

Cuối cùng, giọng nói sắc bén như xuyên thủng màng nhĩ, mang theo oán giận, méo mó, phẫn nộ ... vô số cảm xúc tiêu cực trộn lẫn vào nhau.

Đã có thể nghe rất rõ là giọng nói của một người phụ nữ, tuổi tác không lớn, nhưng oán niệm ngút trời.

"Rầm!"

"Rầm!"

"Rầm!"...

Tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, trên tấm giấy dán cửa màu trắng như tuyết lần lượt lưu lại những dấu tay màu đỏ tươi, xem ra cánh cửa yếu ớt này ... sẽ không chống đỡ được lâu nữa.

Nhưng trên mặt Tả Tinh vẫn không có chút biểu hiện sợ hãi nào.

Bởi vì bọn họ đã nhìn thấu âm mưu của con quỷ.

Vì vậy theo quy tắc, quỷ sẽ không thể phá cửa xông vào, trừ khi người bên trong chủ động mở cửa cho cô ta.

Giống như Sư Liêu Trí đã bất tỉnh nhân sự vậy.

Trần Cường và Tả Tinh co người sau cánh cửa, không nói lời nào.

Dần dần, bóng người trên cửa dần dần thay đổi, từ một biến thành hai.

Cái bóng mới xuất hiện trông hư ảo hơn nhiều so với cái bóng trước đó, nó có chiều cao trung bình, nhưng thân hình lại rộng một cách bất thường, phải rộng gấp đôi người bình thường, hơi đứng đằng sau cái bóng đầu tiên.

Xem ra bóng người đầu tiên xuất hiện đúng là Tần Giản, nhưng ông ta đã chết, chỉ còn thi thể đứng ở bên ngoài.

Mà một cái bóng còn lại kia, chính là con quỷ được Vưu Kỳ nhắc đến.

Quỷ quả thực là một nữ nhân.

Một ý tưởng táo bạo, càng có phần rùng rợn xuất hiện trong đầu Trần Cường và Tả Tĩnh gần như cùng một lúc, con quỷ toàn thân trương phồng kéo thi thể Tần Giản lên bờ, sau đó dựng thi thể trước cửa, cô ta đứng sau thi thể, nắm lấy tay của thi thể, giả mạo làm Tần Giản gõ cửa. Lừa bọn họ mở cửa. ...

"Cậu ta là đến tìm anh phải không?"

Nghe thấy giọng nói của Giang Thành, trên mặt tên mập có hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn gật gật đầu, dùng giọng do dự nói: "Có lẽ... có lẽ là vậy."

"Chuyện là như thế nào?" Giang Thành liếc tên mập một cái.

Trong tay hắn vân vê một chiếc lá, chiếc lá rất to, to hơn cả bàn tay con người, bên trên còn có dính thứ gì đó nhớp nhớp, hắn sờ sờ vào, nghiêng đầu hỏi: "Đây không phải cũng là ám hiệu của hai người đấy chứ?"

Tên mập cũng không biết phải giải thích thế nào với bác sĩ, nhưng cứ luôn cảm thấy bác sĩ đã suy nghĩ lệch lạc rồi.

Mười phút trước, tên mập đang mê man ngủ say thì bị một loạt tiếng gõ cửa đánh thức.

Anh ta dụi dụi mắt nhìn bốn phía, trong khung cảnh mờ mịt tăm tối, đột nhiên phát hiện giường của bác sĩ và Hạ Manh đều trống rỗng, trong phòng cũng không có ai.

Khoảnh khắc phát hiện không thấy bọn họ đâu nữa, tên mập lập tức tỉnh táo.

Anh ta cố gắng hết sức để đè nén nỗi sợ hãi, ngậm miệng lại, run run rẩy rẩy xuống khỏi giường, làm động tác như muốn chui xuống gầm giường.

Nhưng còn chưa kịp chui vào, trong đầu chợt bất giác hiện ra những ký ức trong nhiệm vụ đầu tiên với bác sĩ, lúc đó có một con quỷ đã từ dưới gầm giường bò ra.

Sau này, khi bọn họ tìm thấy Tiết Vũ, cái chết của Tiết Vũ khiến người ta vô cùng rùng mình.

Sau khi nuốt nước bọt xuống, tên mập lập tức không dám cử động nữa.

Anh ta lo lắng vừa chui xuống, bên trong đã có một con quỷ ôm cây đợi thỏ, đang chờ đợi mình.

Giây tiếp theo, khi tên mập đang suy nghĩ rút cuộc chuyện gì đang xảy ra, ở nơi anh ta không để ý đến, có một bàn tay vươn ra, sau đó nhanh chóng bịt miệng anh ta lại trước khi anh ta kịp phản ứng.

Sau đó, trong ánh mắt sợ hãi của tên mập, anh ta nhìn thấy bác sĩ và Hạ Manh lần lượt bò ra từ dưới gầm giường của mình.

Chính là bác sĩ đã bịt miệng anh ta lại.

"Tu" "Tuụk"

"Tuk-tuk."

"Tuk-tuk-tuk."

"Tuk"...

Loạt tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên, âm thanh không lớn, nhưng rất rõ ràng trong màn đêm tĩnh mịch, hơn nữa ... tên mập cau mày, còn rất có cảm giác tiết tấu, như thể có thứ gì đó đang gửi ám hiệu.

Sau khi bị véo mặt một cái, tên mập mới phản ứng lại, nhìn về hướng ngón tay của bác sĩ, sợ hãi thở hổn hển.

Một vật thể hình tròn phản chiếu trên vị trí cửa sổ, hình như có một người đang đứng bên ngoài.

Không, làm sao có thể là người.

Là quỷ thì giống hơn.

Sau đó cái bóng đột nhiên biến mất, bên ngoài truyền đến những tiếng chạy nhanh.

Chớp chớp mắt, tên mập không hiểu, chẳng lẽ con quỷ này còn cho rằng bọn người anh ta đêm hôm khuya khoắt sẽ chạy ra đuổi nó hay sao?

Sau khi chờ rất lâu, không có chuyện gì xảy ra, Giang Thành mới đi về phía cửa sổ.

Dọc theo khe hở nhanh chóng nhìn ra bên ngoài một cái, sau khi không phát hiện điều gì bất thường, liền cẩn thận mở một phần cửa sổ ra.

Ngay tại khoảnh khắc cửa sổ mở ra, có thứ gì đó vướng vào khe hở rơi xuống, trông như ... một tờ giấy.

Sau khi nhặt lên, phát hiện phía sau tờ giấy còn kẹp một chiếc lá rất lớn.

Chính là chiếc lá trong tay Giang Thành lúc này.

Tên mập suy nghĩ một lúc, tiếp theo liền nhận ra chiếc lá này chính là chiếc lá mình đã hái xuống ban ngày, được anh ta dùng để đặt nó dưới bánh bao rồi đưa cho tiểu ăn xin tội nghiệp kia.

Sau khi nghe tên mập giải thích xong, Hạ Manh liếc anh ta một cái, nhưng cũng không nói gì nhiều, rõ ràng là cảm thấy không hài lòng với việc trước đây anh ta đã lừa gạt mình.

Tên mập cũng rất khôn ngoan, không nhìn cô ta.

Sau khi mở tờ giấy nhàu nát ra, trên đó có một bức vẽ được vẽ cực kì thô sơ, ở giữa bức vẽ có một vật gì đó giống như một chiếc thuyền nhỏ, Trên tay của hai người nhỏ ở phía trước và phía sau thuyền có động tác, giống như đang ngồi xổm và chèo thuyền, còn người nhỏ ở giữa thì tỉnh xảo hơn một chút, anh ta đang đứng ở giữa chiếc thuyền, thân phận chắc cũng cao hơn.

Trông bộ dạng có vẻ như người vẽ nó muốn biểu đạt có người đang đi thuyền.

Một mũi tên đứt quãng phóng ra từ dưới chân người nhỏ ở giữa thuyền, bên trên có viết một chữ "Hoàng".

"Là muốn nói Hoàng thiếu gia đi thuyền sao?" Tên mập hạ giọng, cau mày hỏi: "Nhưng tại sao phía trước phía sau lại có người, bọn họ ... bọn họ đều là quỷ sao?"

Hạ Manh đứng ở một bên liếc nhìn mấy cái, sau đó dần dần đến gần, chỉ vào một chỗ hỏi: "Đây là cái gì?"

Trên đầu của người nhỏ đánh dấu một chữ "Hoàng" có một đống vết bẩn, như thể đã viết gì đó bị sai, sau đó lại xóa đi vậy.

"Là .." Tên mập nheo mắt lại: "Hả?" Anh ta tựa hồ nhìn thấy gì đó, bỗng nhiên nói: "Bị xóa đi hình như cũng là một chữ Hoàng."

"Cậu ta gạch bỏ một chữ Hoàng, sau đó lại viết lên một chữ Hoàng." Hạ Manh nhấc nhấc bộ hí phục, sau đó ngẩng đầu lên: "Cậu ta muốn biểu đạt cái gì?"

"Có khi nào là chính cậu ta cũng không chắc chắn trên thuyền liệu có phải là Hoàng thiếu gia hay không?" Tên mập tiếp tục nói: "Đây chỉ là suy đoán mà thôi."

Hiện tại cho thấy, vấn đề này tạm thời vẫn chưa có đáp án.

Trừ phi đợi tên tiểu ăn xin kia lại tới, hoặc là ... chủ động đi bắt cậu ta, dùng đại hình để hầu hạ.

Bức vẽ này rõ ràng là mới được vẽ cách đây không lâu, vết mực còn chưa khô hẳn, Giang Thành dùng tay ấn ấn lên trên, vẫn có thể nhìn thấy vết mực rõ ràng.
Bình Luận (0)
Comment