Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 296 - Chương 296: Tương Đối Rồi

Chương 296: Tương đối rồi Chương 296: Tương đối rồiChương 296: Tương đối rồi

Chắc là về chuyện đêm hôm nay.

Cũng có nghĩa là, Giang Thành nheo nheo mắt, cái người ăn mặc như ăn xin này, đêm nay cũng ở bên hồ.

Hơn nữa còn tận mắt chứng kiến một số chuyện mà cậu ta cho rằng là rất quan trọng.

Nếu không cũng sẽ không phải đêm hôm đến tìm bọn họ.

Nói chính xác hơn là, đến tìm tên mập.

Cậu ta không hề muốn kinh động đến những người khác.

"Đứa trẻ này cũng to gan thật đấy." Tên mập nhìn sang vị trí cửa sổ, giống như có thể xuyên qua cửa sổ, nhìn thấy đứa trẻ đáng thương kia vậy, trong lời nói cũng mang theo một chút lo lắng: "Cậu ta không sợ Hoàng thiếu gia phát hiện ra, sau đó trực tiếp giết chết hay sao?"

"Đó là quỷ đấy!" Tên mập tiếp tục nói.

Hạ Manh đứng dậy, đem cây nến trên bàn đến, đem bức tranh trải ra sàn nhà, mượn ánh sáng của cây nến, nhìn kĩ bức tranh một lần nữa, vừa nhìn, vừa đáp lại nói: "Cái này thì còn chưa chắc."

Tên mập ngây ra, thu hồi ánh mắt hỏi: "Cô có ý gì?"

"Ý là Hoàng thiếu gia chưa chắc đã là quỷ." Hạ Manh cũng không ngẩng đầu lên: "Cũng có khả năng là người."

Tên mập ngay lập tức nhìn sang bác sĩ, anh ta nhớ trước đây bác sĩ cũng đã từng nói qua những lời tương tự, nhưng là nói trước mặt của tất cả những người đồng đội khác, anh ta còn tưởng vẫn là hành vi gian lận thường ngày của bác sĩ, nên cũng cũng không để ý lắm.

Nhưng Hạ Manh hiện tại lại nêu ra, e rằng bên trong này thực sự có huyền cơ.

"Trước đây chúng ta vẫn một mực cho rằng Hoàng thiếu gia là quỷ, chẳng qua chỉ là bởi vì hành vi quỷ dị của anh ta, chứ không hề có chứng cứ xác thực nào." Giang Thành nhìn tên mập nói: "Ngay cả việc trước đó anh ta có thể bay trên mặt nước hát hí khúc, bây giờ xem ra, chẳng qua cũng chỉ là ở trung tâm của hồ có một bãi đất, do địa thế trũng, nên ban đầu chúng ta chưa phát hiện ra mà thôi."

"Nếu như có thuyền, thì chúng ta cũng có thể làm được."

Giang Thành cầm bức vẽ kia lên, rũ rũ nói: "Nếu như bức vẽ này không phải là cạm bẫy, mà là thật, vậy thì tôi nghĩ ít nhất về điểm Hoàng thiếu gia là người đã có thể chắc chắn."

"Mặc dù anh ta là người, nhưng trên người anh ta chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, mới dẫn đến việc anh ta biến thành bộ dạng quỷ như bây giờ."

"Nhớ nhung quá độ." Hạ Manh thốt ra một câu, lãnh đạm nói: "Người trong lòng anh ta đã chết rồi, hơn nữa xem ra còn là bị người ta hại chết, nam nhân này là một kẻ sỉ tình, nghĩ không thông suốt liền sẽ phát điên."

Tên mập suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy bọn họ nói có lý.

Dấu sao thì trong ấn tượng của anh ta, quỷ đều là tồn tại nằm ngoài sự hiểu biết, ba con quỷ sau khi giết người xong lập đoàn chèo thuyền quay về, có phải có hơi bủn xỉn rồi không?

Quỷ chắc cũng cần giữ thể diện chứ đúng không nhỉ.

Những con quỷ khác sẽ nhìn bọn chúng như thế nào?

Điểm này không khoa học.

Ánh trăng bên ngoài trong vắt, tên mập đứng dậy nhìn trái nhìn phải, không phát hiện ra điều gì đặc biệt, xem ra tiểu ăn xin này đã rời đi rồi.

Giày vò đã hơn một nửa đêm, tất cả mọi người đều đã mệt đến không chịu nổi nữa, Hạ Manh sau khi xem đi xem lại bức vẽ mấy lượt, cũng đi ngủ, chẳng mấy chốc, tiếng hô hấp của cô ta đã bắt đầu đều đều.

Tên mập sáp đến gần bác sĩ, nhìn chằm chằm bức vẽ trong tay đối phương, đè nén giọng nói xuống cực thấp: "Bác sĩ." Anh ta hỏi: "Rút cuộc anh đã nhìn ra cái gì rồi?"

Ngẩng đầu lên, trong ánh mắt Giang Thành nhìn tên mập như có thứ gì đó đang chảy.

Tên mập liếm liếm môi, có chút ngượng ngùng nói: "Bác sĩ, anh đừng bất ngờ, dù sao chúng ta đã ở cùng nhau lâu như vậy rồi, tôi có biết một ít mà người ngoài không biết cũng là bình thường."

"Anh chắc chắn đã nhìn ra điều gì rồi." Tên mập mong đợi nhìn bác sĩ: "Nhưng anh không nói."

Giang Thành liếc xéo tên mập một hồi, tiếp theo lại nghiêng đầu, nhìn Hạ Manh đang nằm trên giường, giả vờ ngủ một cách vô cùng kính nghiệp, khóe miệng khẽ động đậy.

Không nghe thấy âm thanh, nhưng tên mập nhìn hiểu lời bác sĩ nói.

Hắn nói hai câu, câu thứ nhất là: "Tương đối rồi."

Câu này rõ ràng là chỉ Hạ Manh nói, trước đây Giang Thành đã nói ra mêt eế nêi tình cho tên mân. ñna khiến tên mân eó cái nhìn eânu sắc hơn đối với con người Hạ Manh, cũng như thế lực sau lưng cô ta.

Bác sĩ e rằng sắp ngả bài với Hạ Manh rồi.

Nhưng khiến tên mập càng cảm thấy hứng thú hơn là câu thứ hai, bác sĩ nói: "Tôi biết ... tố nang là cái gì rồi."

Câu phía sau trong ám ngữ,"Bán phó tố nang""tố nang" manh mối quan trọng trong "Khả giải sầu trường", vậy mà đã được bác sĩ... tìm thấy rồi!

Tên mập liền lập tức trở nên kích động.

Cảm giác trong nhiệm vụ lần này mang lại cho anh ta hoàn toàn khác so với trước đây, có lẽ cũng là do sự khác biệt về thời đại, từng giây từng phút anh ta ở đây, toàn thân trên dưới đều cảm thấy không thoải mái.

Hơn nữa quỷ trong nhiệm vụ lần này, cùng với người chơi, đều không tầm thường.

Cho dù là đẳng cấp như bác sĩ, cũng chỉ có thể dựa vào việc chuyển sự chú ý của quỷ, mới có được một con đường sống.

Nếu cứ còn tiếp diễn, có lẽ sẽ thực sự xảy ra chuyện.

Hạ Manh càng không đáng tin...

Ngay lúc tên mập kích động đến đỏ mặt, đang chuẩn bị hướng bác sĩ nghe ngóng chỉ tiết xem tố nang rút cuộc là gì, thì phát hiện ánh mắt của bác sĩ nhìn mình đã phát sinh thay đổi.

"Anh mập." Giang Thành giơ tay ra, vỗ vỗ vai anh ta, sau đó dùng ngữ khí an ủi khẽ nói: "Sợ là anh sẽ phải chịu chút cực khổ rồi."

Tên mập: "2??"...

Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Thành bị âm thanh bên ngoài đánh thức, hắn vui vẻ xoay người, làm ra đủ loại tư thế trông có vẻ rất thư thái, Hạ Manh đang hít thở không khí bên cửa sổ liền cau mày.

Sau khi phát hiện Hạ Manh đang nhìn mình, Giang Thành nghĩ ngợi một chút, sau đó nằm bò trên giường, hơi nheo mắt, sau đó cái mông đang bọc trong chăn dần dần gồ lên.

Đẩy chăn lên tạo ra một đường viền giống như một ngọn núi nhỏ.

Hạ manh lập tức rời ánh mắt đi, không kích thích ham muốn thể hiện của tên thần kinh này nữa.

Hắn bị bệnh.

Rối loạn nhân cách vô cảm.

Trong nhiệm vụ ở thôn Tiểu Thạch Giản trước đây, cô ta đã nhìn ra rồi. Sự tàn nhẫn mà hắn thể hiện ra, cùng với thái độ thờ ơ sau khi tàn nhẫn, đều cho thấy hắn lớn lên trong một môi trường vô cùng thiếu thốn tình yêu thương và sự an ủi.

Thời thơ ấu rất có thể hắn đã phải chịu đựng một sự xâm hại nào đó, có lẽ ... còn là trong một thời gian dài và liên tục, dẫn đến sự phát triển tính cách cực đoan của hắn.

Để đối phó với ác mộng, và hoàn thiện bối cảnh thân phận của mình trong ác mộng, cô ta đã tự học một số nội dung liên quan đến tâm lý học.

Hiểu được rằng tuổi thơ của một người là giai đoạn quan trọng trong quá trình phát triển hình thành tính cách, mà sự phát triển tính cách này gần như là không thể đảo ngược.

Hầu hết những người này đều phải đối mặt với đối xử bạo lực, lạnh lùng một thời gian dài trong gia đình hoặc từ thế giới bên ngoài trong thời thơ ấu, những kích thích tiêu cực thường xuyên dẫn đến việc nạn nhân dần dần tê liệt tâm lý.

Dần dà theo thời gian, sẽ trở nên lạnh lùng méo mó.

Đối với người khác như thế, đối với chính bọn họ cũng vậy, đây mới là điều đáng sợ nhất của bọn họ.

Mà người đàn ông trước mặt này, chính là người xuất sắc nhất trong số đó.

Sau khi hắn nếm bát máu và nhận ra có vấn đề xong, vậy mà đến sắc mặt cũng không thay đổi, cứ thế miếng này đến miếng khác ăn hết, nếu như cô ta nhớ không nhầm thì hắn còn chép chép miệng nữa.

Đây không giống như người làm chuyện này lần đầu tiên.

Hơn nữa càng đáng sợ hơn nữa là ... Hạ Manh hơi siết chặt ngón tay, hắn như thể đã nhìn ra sự sắp xếp của mình.

Làm sao có thể...

Nhưng nếu không, thì tại sao hắn lại nói những lời như vậy với mình?

"Tôi đã cho cô cơ hội rồi." Lời nói của Giang Thành lại hiện lên trong đầu cô ta: "Cô đừng quên."

Hạ Manh bất giác rùng mình một cái.
Bình Luận (0)
Comment