Chương 297: Biến hóa
Chương 297: Biến hóaChương 297: Biến hóa
"Xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi!" Tên mập một mạch chạy lon ton trở về, vừa tới cửa liền bắt đầu hét lớn: "Mọi người ... mọi người mau ra ngoài nhìn xem!"
Hạ Manh nghe vậy liền nhanh chóng bước ra ngoài.
Giang Thành thì miễn cưỡng từ trên giường ngồi dậy, thân thể hơi cử động một chút, mới nhảy xuống khỏi giường.
Sau khi ra khỏi gian phòng, phát hiện ngoại trừ mấy người bọn họ ra, tất cả những người còn lại đều đang tụ tập bên ngoài phòng của Tả Tinh, nhưng không hề đến quá gần, mà là cách một đoạn.
Mấy người Tả Tinh cũng ở đó, nhưng sắc mặt lúc này cực kì khó coi, đặc biệt là Sư Liêu Trí, gần như cần được người dìu mới có thể đứng được, tên mập chớp chớp mắt nhìn, cảm thấy không phải tất cả đều là giả vờ.
Lại xảy ra chuyện rồi sao? Tên mập thầm ngHĩ.
Anh ta đếm qua một lượt, phát hiện những người còn lại đều ở đó, không thấy còn thiếu ai.
"Có chuyện gì vậy?" Hạ Manh là người đầu tiên bước lên.
An Hiên liếc cô một cái, cảm giác thờ ơ kia đã biến mất, anh ta trông có vẻ đã thận trọng hơn, tiếp sau đó nhường vị trí, dùng ánh mắt ra hiệu.
Hạ Manh nhìn theo ánh mắt của anh ta, lông mày không khỏi cau lại.
Bên ngoài cánh cửa chái phòng mà đám người Tạ Tỉnh ở, xuất hiện rất nhiều những dấu tay máu.
Từ trên xuống dưới đều có, đại khái đếm qua, cũng phải có mấy chục cái.
Trên mặt đất ngoài cửa còn có một vũng máu, một vệt máu ngoằn ngoèo kéo dài từ cửa đến con đường đá xanh gần đó, nhưng đã bị một trận mưa nhẹ vào sáng sớm làm nhạt bớt, khiến nó không còn nổi bật cho lắm.
Ánh mắt của đám người nhìn về phía vết máu biến mất, theo hướng đó đi thêm một đoạn nữa, chính là hồ rồi.
Sau khi nhìn thấy mấy người Giang Thành tới gần, Trần Cường hạ giọng, đại khái kể lại chuyện tối qua một lượt, anh ta đã kể một chút cho nhóm người An Hiên đến trước rồi, nên lần này miêu tả cũng ngắn gọn hơn.
Tuy nhiên, vì có liên quan đến Sư Liêu Trí, nên anh ta không hề đề cập đến đoạn Sư Liêu Trí đi mở cửa, cuối cùng bị đánh bất tỉnh.
!NAoi naườồi vẫn luân trốn ở †rana nhòng. không có naười nào nhát ra tiếng động." Vưu Kỳ hỏi: "Sau đó Tần Giản ..., không, con quỷ đóng giả Tần Giản đã bỏ đi?"
"Là như vậy đấy." Trần Cường gật đầu.
Âm thầm nuốt nước miếng, sắc mặt Vưu Kỳ cũng bắt đầu trở nên mất tự nhiên.
Theo như Trần Cường nói, con quỷ vu cáo hãm hại anh ta mới là quỷ.
Anh ta không thể chắc chắn liệu nó có ý nghĩa ẩn giấu nào trong đó hay không.
Ví dụ như ... mục tiêu tiếp theo của quỷ là chính anh ta hoặc thứ gì đó.
"Trong phòng chúng tôi xuất hiện một bức tranh." Tả Tinh đột nhiên nói: "Bức tranh vẽ một nữ nhân đang nhảy múa, tôi nghĩ cô ta chính là quỷ trong nhiệm vụ lần này."
"Cũng chính là thê tử của Hoàng thiếu gia." Tả Tinh liếc nhìn mọi người rồi nói thêm.
Trần Cường trước đó từng đề cập, âm thanh cuối cùng mà con quỷ kia phát ra là giọng của một người phụ nữ, hơn nữa thể hình cực kỳ khoa trương, phải to bằng hai người, điều này phù hợp với miêu tả của Vưu Kỳ về con quỷ.
"Tranh?" Vưu Kỳ giả vờ không hiểu: "Tranh gì vậy?"
Tả Tinh liếc anh ta một cái, cười lạnh nói: "Là một bức tranh khi xuất hiện sẽ mang lại xui xẻo, có thể là ẩn chứa gợi ý trước khi quỷ giết người." Cô ta ngưng một chút, rồi nói với giọng đầy ẩn ý: "Nếu như có người nào đó chưa từng nhìn thấy, tôi khuyên không nên xem."
Sắc mặt Vưu Kỳ có hơi ngượng ngùng.
An Hiên gật đầu nói: "Nếu đã như vậy, tất cả chúng ta cùng nhau đi."
Nói xong, nhóm người bỏ qua vị trí vết máu bước vào phòng của những người Tả Tinh.
Do dự một lúc, Vưu Kỳ cũng ủ rũ đi theo vào trong.
Vết máu trên cửa và trên mặt đất vô cùng gớm ghiếc, Vưu Kỳ bước vào cuối cùng, chỉ liếc nhìn vài cái, liền cảm thấy nhịp tim tăng nhanh, anh ta liền lập tức tăng tốc.
Đứng trước bức tranh, ngẩng đầu nhìn bức tranh, vẻ mặt của tên mập dần dần trở nên cổ quái, anh ta vô thức nhìn bác sĩ, liền phát hiện bác sĩ đang cố gắng dựa sát vào Tả Tinh, nửa thân trên dán hẳn vào người.
Gần như muốn dính cả cơ thể vào đối phương. Mặc dù chủ đề vẫn là mỹ nữ nhảy múa, nhưng bối cảnh và một số chỉ tiết đã khác so với trước.
Ví dụ như trước đây bối cảnh là trống không, nhưng bây giờ bối cảnh ở phía xa hơn một chút có một tòa nhà đang đứng, tương đối cao, không chỉ một tầng, mà trên đỉnh tòa nhà còn đặt một vật hình tròn.
Mỹ nữ trong tranh cũng ngày càng sống động, bộ hí phục trên người còn có thêm một số họa tiết tinh xảo, cảm giác mặc áo dài nhảy múa kia ngày càng rõ ràng.
Cho người ta một cảm giác rằng, chỉ cần không chú ý đến, nữ nhân trong tranh sẽ nhảy ra khỏi tranh.
Ngay khi ý tưởng này xuất hiện trong đầu, tên mập cũng đã giật bắn mình trước ý tưởng khó tin này của mình.
"Mọi người xem." Vưu Kỳ nói, dường như anh ta muốn chỉ vào một vị trí nào đó trên bức tranh, nhưng trước khi giơ tay lên, anh ta lại đột nhiên đặt nó xuống, như thể nhận ra rằng làm như vậy là không thích hợp, cuối cùng thay vào đó, anh ta dùng mắt ra hiệu: "Tòa nhà này trông có giống ... trông có giống lầu gác nơi Hoàng thiếu gia ở không?" Anh ta dừng lại hỏi.
Ban đầu mọi người vẫn chỉ có suy đoán này, nhưng khi Vưu Kỳ mở miệng, mọi người càng nhìn càng thấy giống, cuối cùng gần như nhất trí đồng ý đây là lầu gác nơi Hoàng thiếu gia ở.
"Xem ra suy nghĩ trước đây của chúng ta là không sai, nữ quỷ này chính là người trong lòng của Hoàng thiếu gia." Tên mập phụ họa nói.
"Nên nói là tân nương thê tử của Hoàng thiếu gia mới đúng." Trần Cường sửa lại: "Dù sao bọn họ cũng đã cử hành hôn lễ rồi."
Giang Thành chưa bao giờ tham gia vào cuộc thảo luận giữa bọn họ, trong khi chiếm tiện nghỉ của Tả Tinh, đôi mắt thỉnh thoảng còn liếc nhìn nữ nhân xinh đẹp trong tranh.
Đầu tiên là chiếc cổ trắng nõn lộ ra, rồi sau đó là eo.
Mỹ nữ nhảy múa trong tranh có vòng eo thon thả, có sức hấp dẫn vô cùng đặc biệt, ánh mắt Giang Thành nhìn theo vòng eo hướng xuống dưới, cho đến khi tập trung vào một vật nhỏ khó thấy.
Đó là một món đồ nhỏ hình dạng một cái túi, thoạt nhìn giống như túi thơm mà nữ nhân hay mang theo bên người, dùng một sợi dây nhỏ buộc vào thắt lưng, nhảy múa theo trong gió, những chiếc tua ở đuôi trông như đã sống lại vậy.
Một lát sau, ánh mắt Giang Thành xuất hiện một cảm xúc đặc biệt. ...
" Il¬i người đã nhìn thấy chiZa22" Ha Manh ha dđiono_ sau khi rời khỏi phòng của Tả Tinh, ba người cùng đi đến bên hồ: "Đồ vật được treo trên người nữ nhân kia."
Nhìn mặt hồ tĩnh lặng, Giang Thành nói: "Là túi gấm."
"Ý của hai người là tố nang trong ám ngữ chính là túi gấm (cẩm nang), mà túi gấm có thể giải quyết khó khăn hiện tại ... là ở trên người quỷ?" Tên mập vội vàng hỏi.
Ít nhất xét theo ý nghĩa thể hiện trong bức tranh thì hẳn là như thế này, cái này cũng không khó hiểu.
"Bức tranh đó đang biến hóa dần theo thời gian, chỉ sợ thời gian kéo dài càng lâu, sẽ càng bất lợi cho chúng ta." Nhớ lại cảm giác mà bức tranh mang lại cho mình, Hạ Manh không khỏi run rẩy: "Tôi thực sự lo lắng cô ta sẽ sống lại từ trong bức tranh."
Nghe Hạ Manh nói xong, tên mập giống như đã gặp được tri kỉ, vội vàng gật đầu nói: "Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy, lúc sau tôi còn không dám nhìn nữa, chỉ sợ nhìn rồi sẽ khiến cô ta sống lại."
"Xem ra, việc chúng ta phải làm ở giai đoạn tiếp theo chính là tìm cách lấy được cái túi gấm này từ trên người quỷ." Giang Thành thản nhiên nói.
Trộm đồ từ trên người quỷ, tên mập chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy vô cùng kích thích rồi.