Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 298 - Chương 298: Lầu Gác

Chương 298: Lầu gác Chương 298: Lầu gácChương 298: Lầu gác

"Xét theo mấy nhiệm vụ lần này, chúng ta đã tiếp xúc càng ngày càng gần hơn với quỷ." Hạ Manh nói: "Cho nên tôi nghĩ, nhiệm vụ tiếp theo có thể trực tiếp lấy được túi gấm từ trên người quỷ, cũng không phải là không có khả năng."

Chỉ đơn giản hồi tưởng lại, tên mập đã biết là Hạ Manh nói có lý, theo như lời bác sĩ nói đêm qua, người giấy trên lưng bọn họ vậy mà đã biến thành quỷ.

Hiện tại tư duy đã rõ ràng, ưu tiên hàng đầu là xác định danh tính của tân hôn thê tử của Hoàng thiếu gia, và việc cô ta đã chết như thế nào, chỉ có cách này mới có thể chữa khỏi chứng bệnh điên của Hoàng thiếu gia.

Hơn nữa điều này cũng tương ứng với thân phận bác sĩ của bọn họ trong nhiệm vụ ác mộng lần này.

"Đúng rồi, bác sĩ." Tên mập nhìn Giang Thành: "Căn nhà của Hoàng thiếu gia cũng là đột nhiên xuất hiện, trước đó ở trong bức tranh không có."

"Ừm." Giang Thành gật đầu: "Căn nhà đó khi nào có thời gian cũng phải đến đó xem một chút, nhưng hiện tại không phải lúc."

Tên mập nhìn trời, quay đầu nói: "Bác sĩ." Anh ta khuyên nhủ: "Không phải anh đã từng dạy tôi sao? Làm việc thà sớm còn hơn là muộn, tôi sợ rằng đêm nay chúng ta sẽ phải tiếp xúc thân mật với nữ quỷ rồi."

"Mà tôi cảm thấy con quỷ này ban ngày hình như khá yên ổn." Anh ta bổ sung nói: "Tốt nhất chúng ta nên nhân cơ hội này đi thu thập thêm một ít manh mối, ban đêm còn có chỗ linh hoạt được."

Mặc dù trong số những người này, đầu óc của tên mập không được thông minh nhanh nhạy cho lắm, nhưng sức mạnh não bộ của anh ta là mạnh nhất, anh ta đã nghĩ ra ít nhất hàng chục tư thế để tiếp xúc thân mật với nữ quỷ.

Không ngừng nghĩ đến nữ quỷ đang đuổi theo sau lưng, muốn dùng chiếc lưỡi dài mấy mét của mình trao cho anh ta một nụ hôn sâu kiểu Pháp, sắc mặt của tên mập trở nên trắng bệch, kịch liệt rùng mình một cái.

Điều quan trọng nhất là theo suy đoán của bác sĩ, Hoàng thiếu gia chắc là người, chứ không phải quỷ, điều này càng củng cố quyết tâm của tên mập muốn khám phá lầu gác của Hoàng thiếu gia.

Hạ Manh không nhịn được nữa, ngắt lời: "Bác sĩ của anh hẳn không phải là lo lắng gặp phải quỷ."

Tên mập cau mày, còn chưa kịp nói thì đã thấy bác sĩ giơ tay lên. "Wait a minute." Giang Thành rất trịnh trọng nói: "Đính chính một chút, tôi không phải là tài sản riêng cố định của ai đó, vì vậy vui lòng không dùng những từ như bác sĩ của anh để mô tả tôi."

Khóe miệng tên mập co giật một cái, trong lòng nghĩ bây giờ bọn họ đã ở trong ác mộng, bọn họ rất có thể đêm nay sẽ chết, bác sĩ chẳng lẽ không thể nhẫn nhịn một chút hay sao?

"Tôi là thuộc về toàn thể nhân loại." Giang Thành ngẩng đầu, dùng giọng điệu vô cùng tự hào nói: "Tôi đã xem bói qua rồi, ông ta nói tôi sinh ra đã có những đóng góp vượt trội cho sự duy trì nòi giống đời sau của nhân loại..."

Tên mập im lặng đóng hộp trò chuyện với bác sĩ lại.

Hạ Manh đập vỡ luôn màn hình.

Mãi cho đến sau bữa sáng, Giang Thành và Hạ Manh mới lại tụ tập với nhau, tiếp tục chủ đề trước đó dưới sự giúp đỡ của tên mập.

"Không sợ quỷ, thì sợ cái gì?" Tên mập nêu chủ đề: "Hoàng thiếu gia sao?"

"Với bộ dạng đó của Hoàng thiếu gia, nếu như anh ta thực sự là người, chứ không phải là quỷ, tôi có thể đánh mười người." Tên mập trầm giọng nói: "Không cần thở."

"Những người hầu kia thì sao?" Hạ Manh dùng ánh mắt tỏ ra quan tâm đến những đứa trẻ chậm phát triển trí tuệ nhìn anh ta: "Anh đoán liệu bọn họ có đứng nhìn Hoàng thiếu gia bị đánh không?"

Tên mập suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng không phải không có lý, trong phim truyền hình, những gia đình giàu có thường nuôi rất nhiều tay sai, chuyên bắt nạt người lương thiện, cướp bóc phụ nữ dân thường.

Mỗi lần xem đến đây, tên mập đều rất tức giận.

Điểm này thì bác sĩ cũng giống như tên mập, nhưng xuất phát điểm có hơi khác một chút.

Tên mập là bởi vì không đành lòng nhìn bọn ăn chơi quyền lực bắt nạt dân thường, còn bác sĩ dậm chân, đấm ngực hối hận vì tại sao mình không sinh ra sớm từ hàng trăm năm trước, làm một hoa hoa công tử cướp bóc dân nữ trong gia đình giàu có.

Lắc lắc đầu để xua đi bao ý nghĩ kỳ lạ trong đầu, tên mập liếm môi: "Vậy hai người bảo chúng ta nên làm thế nào?"

Muốn thăm dò lầu gác của Hoàng thiếu gia mà không kinh động đến những người khác, điểm này không ai dám chắc chắn. thở dốc, cằm mọc đầy râu, mới vào ác mộng vài ngày thôi, mà Vưu Kỳ như đã già đi mấy tuổi.

"Tìm chúng tôi có việc sao?"

Vưu Kỳ thở hổn hển nói: "Tần Giản ... tìm thấy rồi."

Trên bờ, bên dưới một mảnh vải chùm lên một thứ có hình dạng con người, đám người Tả Tinh đứng bên cạnh mảnh vải, im lặng nhìn, giống như đang tưởng niệm, nhưng ngay cả tên mập cũng biết, đây đều không phải là sự thật.

Tên mập không dám đi lên xem, chỉ rụt người lại phía sau, vươn cổ ra nhìn.

Giang Thành và Hạ Manh di lên.

Tiến lên phía trước hơi khom người xuống, Giang Thành mở một góc mảnh vải ra, nhìn một lúc mới đậy mảnh vải lại, khác với vẻ mặt luôn thờ ơ của Hạ Manh, khi Giang Thành rời đi còn cúi đầu chào Tần Giản một cái.

Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của tên mập, bước tới chỗ Tạ Tinh, Trần Cường và những người khác đang đứng thành hàng cách thi thể không xa, bắt tay từng người một.

"Bác sĩ." Nhìn Giang Thành vẻ mặt bình tĩnh quay trở lại, tên mập vội vàng hỏi: "Tần Giản làm sao vậy, ông ta rút cuộc làm sao mà chết?"

Giang Thành vẫn còn nhập vai, lộ ra một cảm giác tiếc nuối, sụt sịt mũi, một lúc sau, tâm tình mới dịu đi một chút, nhìn về phía tên mập, nhỏ giọng nói: "Tần Giản nói mình rất tốt, bảo anh không cần lo lắng cho ông ta, cứ sống thật tốt cuộc sống nhỏ bé của mình là được, không có việc gì làm thì đi đốt cho ông ta ít giấy, ở đó không có hạn chế nào về luật hôn nhân, ông ta vẫn có thể lấy thêm tiểu thiếp."

Tên mập nghe đến đầu óc ong ong, sau đó nhìn về phía Tần Giản đang nằm đó, phủ một tấm vải, cảm thấy nếu như ông ta trên trời có linh thiêng, nghe thấy bác sĩ đặt điều cho mình như vậy, chắc có thể tức đến mức sống lại mất.

Không dám nhìn bác sĩ, tên mập quay đầu về phía Hạ Manh, dùng ánh mắt đầy mong đợi nhìn cô ta.

"Cũng giống như Thang Thi Nhu, bị lột mất da, thịt và nội tạng cũng bị mất đi một phần, có lẽ là bị cá trong hồ ăn mất rồi." Hạ Manh khoanh tay, câu vào câu ra cũng không hề khách khí với Tần Giản, xem ra nhân duyên của lão gia hỏa này thật sự không tốt cho lắm.

"Là ai phát hiện thi thể?" Giang Thành nghiêng đầu hỏi.

Trần Cường dường nhị muốn trả lời nhưng lai bất aiác nhân ra Tả Tỉnh đang nhìn mình nên lại im lặng, cuối cùng, Tả Tỉnh nhìn Giang Thành và bình tĩnh nói: "Là Sư Liêu Trí."

"Anh ta đâu?"

"Ở bên kia." Tả Tinh ra hiệu nói: "Anh ta có hơi kích động, An tiên sinh đang ở cùng với anh ta."

Nghe thấy cái tên An Hiên, Giang Thành và Hạ Manh lập tức đi tới, xuyên qua một khu rừng nhỏ, đầu tiên bọn họ nghe thấy một loạt những lời nói an ủi rất nhẹ nhàng.

Sau đó lần theo tiếng động tìm tới, nhìn thấy An Hiên Sư Liêu Trí đang ngồi cạnh nhau.

Sư Liêu Trí tựa hồ tâm tình rất không tốt, khi nhìn thấy mấy người Giang Thành đột nhiên từ trong rừng đi ra, anh ta giật bắn mình, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

"Để tôi nói chuyện với mọi người." An Hiên đứng dậy, bước tới, nói với giọng điệu rất nhẹ nhàng: "Tâm trạng của Sư tiên sinh vẫn chưa ổn định, tạm thời đừng làm phiền anh ấy, nếu có thắc mắc gì, mọi người có thể hỏi tôi."

Giang Thành thở ra một hơi, nhìn anh ta bằng ánh mắt rất chân thành, sau đó bước tới nắm lấy tay anh ta, lắc lắc nói: "An tiên sinh, anh đúng là một người tốt bụng, tiểu thư Thang Thi Nhu trên trời có linh thiêng nhất định sẽ phù hộ cho anh."
Bình Luận (0)
Comment