Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 299 - Chương 299: Dò Đường

Chương 299: Dò đường Chương 299: Dò đườngChương 299: Dò đường

An Hiên như không hiểu ý tứ của Giang Thành, vẫn rất tự nhiên cười nói: "Thi tiểu thư là một người lương thiện như vậy, tôi tin cô ấy sẽ phù hộ cho mỗi một người chúng ta."

"Không không, chủ yếu vẫn là phù hộ anh." Giang Thành vươn cổ nói.

"Hách tiên sinh, đừng nói như vậy."

Hạ Manh cảm thấy đầu mình cũng to ra rồi, cô ta nghiêng đầu muốn để tên mập đi kêu mấy lời sáo rỗng vô nghĩa này dừng lại, nhưng sau đó cô ta phát hiện, tên mập đang ở một bên chớp chớp mắt, thích thú đứng xem.

Cô ta chợt hiểu ra nguyên nhân vì sao Giang Thành lại mang tên mập này đi cùng rồi.

Cuối cùng thực sự không thể chịu đựng được nữa, Hạ Manh liền ngắt lời: "An tiên sinh, thi thể của Tần Giản rút cuộc là như thế nào?"

"Thôi để ... thôi để tôi nói thì tốt hơn." Sư Liêu Trí ngồi ở một bên, sắc mặt tái nhợt đứng dậy: "Vừa rồi tôi và mấy người Tả tiểu thư cùng nhau đi dạo bên bờ hồ, cứ đi rồi thế nào lại ngang qua vị trí chúng ta lên thuyền hôm qua, tôi đột nhiên nghĩ tới những lời Vưu Kỳ đã nói trước đó."

Hạ Manh nhìn anh ta, đại khái cũng biết anh ta là đang muốn nói đến chuyện nhìn thấy bóng quỷ trên hình ảnh phản chiếu trong nước hồ.

"Sau đó thì sao?" Tên mập ma xui quỷ khiến lên tiếng hỏi.

Anh ta không có hứng thú đối với Sư Liêu Trí, chuyện anh ta quan tâm là quá trình phát hiện thi thể, dù sao đây cũng đại diện cho một mạch suy nghĩ, sau này anh ta có thể cẩn thận hơn một chút.

"Sau đó ... sau đó tôi liền đi sát đến bên hồ, nhìn xuống dưới một chút ..." Khi nói đến đây, cả người Sư Liêu Trí lại bắt đầu run rẩy: "Kết quả ... kết quả là tôi đã nhìn thấy ông ta ngồi xổm bên dưới, hai bàn tay không có da cắm chặt vào khe hở, cứ như vậy ngước nhìn tôi!"

Giống như đang nhớ lại tình cảnh bi thảm lúc đó, Sư Liêu Trí sợ đến mức nói cũng không rõ ràng, đôi môi không ngừng run rẩy.

Không hề chuẩn bị trước, bất thình lình phát hiện ra một người đàn ông không có da đang trốn dưới những tảng đá trên bờ, đôi mắt lồi ra nhìn chằm chằm vào mình, cảm giác như vậy đối với người bình thường là hoàn toàn không thể tưởng tượng được.

Nhưng đó vẫn chưa phải điều đáng sợ nhất, điều thực sự khiến Sư Liêu Trí suy sụp chính là tại sao lại là một mình anh ta ... phát hiện ra thi thể2 Hơn nữa thi thể giấu của Tần Giản được giấu ở đó, tại sao lại cứ là anh ta, trong nháy mắt lại có ý nghĩ muốn đến xem, đồng thời đã thành hiện thực.

Còn có chuyện xảy ra đêm hôm qua...

Bức tranh đó ...

Anh ta đã bị quỷ nhắm đến.

Nếu như không nhanh chóng tìm ra đường sống, người tiếp theo phải chết sẽ là anh ta.

"Xem ra tình hình của anh đã rất nguy hiểm rồi." Hạ Manh không có chút ý tứ uyển chuyển nào, nhún nhún vai nói: "Anh đã bị quỷ nhắm tới, người tiếp theo phải chết chính là anh."

Mặc dù khó nghe, nhưng đây chính là sự thật, Sư Liêu Trí ngoại trừ việc hơi thở ngày càng dồn dập ra, thì cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, anh ta nhìn chằm chằm Hạ Manh, giống như đang chờ lời nói tiếp theo của cô ta.

"Lầu gác trong bức tranh anh nhìn thấy rồi chứ, bên trong nhất định có manh mối." Hạ Manh nói: "Đêm nay hẳn là vẫn còn kịch phải diễn, đây có thể là cơ hội cuối cùng của anh rồi."

Sư Liêu Trí nghiến răng nghiến lợi, tuy biết rằng Hạ Manh nói không sai, nhưng cũng không cam tâm cứ dễ dàng nhượng bộ như vậy: "Cô muốn tôi trở thành người bị sét đánh thay cho mấy người?"

"Có cần phải nói nặng lời như vậy không."

"Ha ha." Sư Liêu Trí thay đổi bộ dạng trước đó, cả người bỗng nhiên trở nên nghiêm túc hơn, ở thời khắc sinh tử mấu chốt, anh ta cũng lười giả vờ nữa, giọng nói như dặn ra từ cổ họng: " Căn lầu gác của Hoàng thiếu gia chưa chắc đã an toàn hơn so với diễn kịch, điểm này thì cô không thể gạt được tôi."

Sư Liêu Trí trong lòng biết rõ, bây giờ anh ta cũng không còn lựa chọn nào khác, với tiền đề là rủi ro đã được xác định, anh ta hy vọng sẽ thu được nhiều lợi ích hơn cho bản thân.

Ví dụ như kéo theo một người đi cùng ...

"Tôi đi cùng với anh." Một cái tay vỗ vỗ lên vai Sư Liêu Trí, quay đầu lại, trong mắt của Sư Liêu Trí phản chiếu ra khuôn mặt vô cùng chính trực quân tử của Giang Thành.

"Anh?" Sư Liêu Trí sửng sốt một lát.

"Còn cả tôi nữa." An Hiên cũng đưa tay ra, vỗ nhẹ vào vai còn lại của sinh."

Anh ta nhìn Sư Liêu Trí, cùng với Giang Thành ở bên cạnh, dừng một chút, dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói: "Tôi không yên tâm về hai người."

"Chậc." Giang Thành chống tay lên hông, nhìn An Hiên từ trên xuống dưới với vẻ mặt rất khinh thường, sau đó lại nhìn sang Sư Liêu Trí, dùng giọng điệu kỳ lạ nói: "Sư huynh đệ, anh hãy chú ý một chút, người phía trước mà An tiên sinh đây không yên tâm hiện đã đang bận rộn trên trời để phù hộ cho chúng ta rồi."

Nhưng rất hiển nhiên, đứng từ góc độ của Sư Liêu Trí, anh ta là vô cùng hy vọng có người đi cùng mình, như vậy có thể chia sẻ được một phần rủi ro.

Mặc dù anh ta cũng biết rõ hai người này không có ý gì tốt.

Chuyện này cần phải tốn rất nhiều công sức, việc đầu tiên là phải đối phó với những người hầu của Hoàng phủ như thế nào.

Chu quản gia và người phụ nữ trung niên trông không ổn chút nào kia.

Sau khi trở về, mọi người cùng nhau thảo luận ngắn gọn, cuối cùng quyết định ba người là Sư Liêu Trí, Giang Thành và An Hiên sẽ đến lầu gác của Hoàng thiếu gia để tìm kiếm manh mối, còn những người khác sẽ chịu trách nhiệm việc che đậy cho bọn họ.

Buổi sáng nghỉ ngơi, tách ra điều tra, buổi chiều cùng nhau hành động.

Sau bữa trưa, khi mặt trời thiêu đốt trên bầu trời, ba người Sư Liêu Trí đã đến gần lầu gác của Hoàng thiếu gia, trốn trong một bụi cây rậm rạp, quan sát chuyển động trong lầu gác qua những khoảng trống.

Lầu gác vô cùng yên tĩnh, cửa lớn đóng kín, bên trong tựa hồ như không có người.

Sư Liêu Trí cũng biết rõ, dù sao thì mình mới là đứa trẻ bị quỷ lựa chọn, cho nên chuyện dò đường này cũng phải do anh ta làm, hai tên trông rất xảo quyệt bên cạnh này cũng chỉ là tiện đường đến đây để kiếm lời mà thôi.

Không lựa chọn đường cửa chính, Sư Liêu Trí lặng lẽ đẩy một cánh cửa sổ ra, sau khi phát hiện bên trong không có gì bất thường, liền nhảy vào bên trong.

"An huynh đệ." Giang Thành đang trốn dưới cửa sổ nghe ngóng động tĩnh liền ra hiệu cho An Hiên bên cạnh: "Anh đi sang bên kia trèo vào, chúng ra tạo cho Hoàng thiếu gia một bất ngờ." An Hiên như không nghe thấy.

Ước chừng nửa phút sau, Giang Thành và An Hiên lần lượt trèo vào trong, sau khi tiếp đất, hai người lập tức tách ra, như đều đang cảnh giác lẫn nhau.

Trước đây bọn họ đã từng đến qua tầng một, diện tích không lớn, treo đầy hí phục, nhưng bây giờ những thứ còn lại đều là bán thành phẩm, sau khi đi vòng quanh vài chiếc móc treo lớn, vị trí trung tâm đặt bộ hí phục màu đỏ tươi dễ thấy.

Cho dù dưới ánh sáng như vậy, hí phục vẫn đỏ như máu, nhìn hồi lâu, thực sự có cảm giác như một biển máu đang trào dâng trước mặt.

Sư Liêu Trí vì để sống sót cũng đã rất liều mình, anh ta vậy mà lại đi lên trên tầng trước cả hai người kia, rồi sau khi đã tìm một vòng rồi, mới quay xuống: "Trên tầng không có người." Anh ta đè nén giọng nói: "Hoàng thiếu gia không có ở đây."

An Hiên nhịn không được nhìn anh ta vài lần.

"Hai người ... hai người có cần lên trên xem thử không?" Sư Liêu Trí cổ họng lăn lộn mấy lần: "Bên trên ... bên trên có một số thứ rất kì lạ."

Lần trước tới đây, Giang Thành trong vòng mười giây đã trốn thoát.

Căn phòng của Hoàng thiếu gia được trang trí theo phong cách cổ xưa, có một bàn trang điểm rất sang trọng với rất nhiều đồ trang sức và một số đồ phụ kiện dùng cho hát hí khúc.

Một chiếc giường gỗ chạm khắc trông như một tác phẩm nghệ thuật, được che bằng một tấm rèm, nhưng xuyên qua tấm rèm có thể thấy bên trong trống rỗng, chỉ có một chiếc chăn uyên ương và một chiếc gối màu đen.
Bình Luận (0)
Comment