Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 300 - Chương 300: Người Tốt

Chương 300: Người tốt Chương 300: Người tốtChương 300: Người tốt

Phía sau một tấm bình phong màn ngọc, có bày rất nhiều nhạc cụ, đàn nhị, kinh hồ, chiêng, sáo, dây đơn ... trong góc còn có một chiếc trống.

Những thứ mà Sư Liêu Trí nói là kì lạ chắc là để chỉ những thứ này.

"Những thứ này lần trước chúng ta tới đây đều không có." Ở lại đây, Sư Liêu Trí gần như rất căng thẳng, nhưng bất đắc dĩ là anh ta cũng không cam tâm cứ như vậy rời đi, dù sao thì người tiếp theo bị quỷ nhắm tới chính là anh ta.

Nếu không tìm thấy manh mối hữu ích nào, đêm nay rất có thể là đêm cuối cùng của anh ta rồi.

"Hình như đều là một số nhạc cụ cần thiết dùng để hát hí khúc." An Hiên vô cùng thận trọng, chỉ nhìn mà không chạm vào bất cứ thứ gì, anh ta đi đến gần cái trống, nhìn từ trên xuống dưới.

"Hai người mau nhìn vị trí của cái trống này ..." Anh ta giống như đã phát hiện ra điều gì đó, giọng nói có chút khác biệt so với trước: "Có phải là gần giống với cái vòng tròn kỳ lạ trong bức tranh không?"

Phần đỉnh của lầu gác trong bức tranh xuất hiện một đồ vật hình tròn, không lớn lắm, kích thước cũng tương đương với cái trống này.

Ngay khi Giang Thành bước tới để nhìn rõ chiếc trống, Sư Liêu Trí chợt quay người lại, bàn tay vô tình đụng phải một nhạc cụ đang đứng.

Nhạc cụ liền thuận thế đổ xuống, sau đó mặt trên chạm vào mặt trống phát ra một tiếng "tùng".

Bởi vì điểm va chạm cách mặt trống rất xa nên âm thanh không lớn, nhưng kỳ lạ là ngay khi phát ra âm thanh này, cả ba người gần như đều rùng mình cùng một lúc.

"Anh đang làm gì vậy?!" An Hiên trầm giọng hỏi.

"Tôi, tôi xin lỗi." Sư Liêu Trí người gây ra tiếng động hiển nhiên là sợ hãi hơn hai người kia, khuôn mặt co rúm lại, trông thực sự là đang sợ chết khiếp.

Anhta lập tức nhìn bốn xung quanh, cho đến khi không thấy gì bất thường, mới dần bình tĩnh lại, nhưng ngón tay vẫn còn run rẩy.

Giang Thành thận trọng hơn hai người kia, hắn cẩn thận nhìn xung quanh rất lâu, đặc biệt là trần nhà, phía sau bình phong, gần giường đều là nơi dễ dàng ẩn nấp.

Mãi cho đến khi không phát hiện gì, hắn mới thu hồi tầm mắt, tiếp tục "Tam canh cổ hưởng, chu hành nguyệt thượng, bán phó tố nang, khả giải sầu trường."

Câu đầu tiên trong ám ngữ này chính là để chỉ cái trống, sau đó trong bức tranh cũng xuất hiện thứ gì đó tương tự như cái trống, vậy trong này liệu có ý nghĩa gì không?

Hơn nữa ... Giang Thành nheo mắt, ở đây có nhiều nhạc cụ như vậy, tại sao mỗi đêm hát hí khúc chỉ nghe thấy tiếng trống, chứ không nghe thấy tiếng những nhạc cụ nào khác?

Có thực sự chỉ là sự trùng hợp thôi không?

Chiếc trống này nhìn có vẻ đã cũ lắm rồi, lớp sơn đỏ xung quanh thân trống cũng đã bong ra nhiều và lốm đốm, khắp nơi đều có dấu vết thời gian, trên mặt trống có một vết ố bẩn rất rõ ràng.

Vết bẩn không lớn, chỉ to bằng vài cái móng tay, nhưng hình dáng có chút quái đản, khiến hắn không khỏi liếc nhìn thêm mấy cái.

Nhìn chằm chằm vào chiếc trống, liên kết toàn bộ sự việc lại với nhau, hắn dần nảy ra một ý tưởng táo bạo.

Ngay khi hắn đang chuẩn bị đưa tay ra chạm vào chiếc trống, đột nhiên có một loại cảm giác kỳ lạ.

Hắn dừng động tác lại, nhìn sang bốn xung quanh, chợt phát hiện không thấy An Hiên đâu nữa.

"An tiên sinh đâu rồi?" Giang Thành lập tức hỏi Sư Liêu Trí.

Lúc này, Sư Liêu Trí đang nghiên cứu một nhạc cụ dưới chân, nghe vậy, lập tức ngẩng đầu lên nói: "An tiên sinh xuống tầng dưới rồi, hình như anh ấy muốn xem bộ hí phục kia."

Giang Thành trong lòng rùng mình, hắn đối chiếu lại xung quanh một lần nữa trước, vẫn không phát hiện ra bất thường, nhưng linh cảm lại nói cho hắn biết, nơi này có cái gì đó cổ quái mà hắn chưa phát hiện ra.

Hắn bước tới chỗ An Hiên vừa đứng, từ góc nhìn của mình nhìn lại xung quanh, ánh mắt chậm rãi di chuyển cho đến khi ... từ khóe mắt thoáng nhìn thấy chiếc gương đồng trên bàn trang điểm.

Thông qua sự phản chiếu của chiếc gương đồng, vừa vặn có thể nhìn thấy vị trí của chiếc giường.

Đúng lúc này, phía sau sau tấm màn vốn trống không, xuất hiện một cái bóng màu đen, cái bóng đó chậm rãi vặn vẹo về phía trước, một bàn tay không có chút sắc máu từ trong khe hở của tấm màn chậm rãi thò ra ...

Nhưng trên thực tế, tấm màn vẫn treo trên giường, không hề động Giang Thành hít sâu một hơi, sau đó nhìn Sư Liêu Trí, dùng giọng rất bình tĩnh nói: "An Hiên có thể đã xảy ra chuyện rồi."

"Hả?" Sư Liêu Trí giật mình, ngẩng đầu vội vàng hỏi: "Làm sao anh biết?"

"Đã lâu như vậy rồi, anh có nghe thấy tiếng động gì ở tầng dưới không?"

Sư Liêu Trí suy nghĩ một lát, sắc mặt tái nhợt, quả thực dưới tầng ... thật quá yên tĩnh.

"Tôi đi xuống tầng xem thử, anh ở đây trốn kĩ." Giang Thành nhỏ giọng nói: "Cho dù An Hiên có thực sự là xảy ra chuyện rồi, tôi cũng sẽ có biện pháp thoát thân, nhưng ngược lại anh, nên cẩn thận một chút."

Sau đó, Giang Thành nhìn chằm chằm Sư Liêu Trí với ánh mắt rất thành khẩn nói: "Dù sao thì người quỷ nhắm tới cũng là anh."

Sư Liêu Trí cũng rất muốn cùng Giang Thành đi xuống tầng, nhưng anh ta không dám, bởi vì Giang Thành nói đúng, nếu dưới đó thật sự xảy ra chuyện, vậy thì anh ta đi xuống sẽ trực tiếp lạnh người luôn.

"Được, vậy Hách tiên sinh, làm phiền anh rồi." Sư Liêu Trí sợ đến sắc mặt tái mét, run rẩy nói: "Anh thật là một người tốt."

"Khách sáo rồi."

"Đúng rồi." Sư Liêu Trí nắm lấy tay áo của Giang Thành, run rẩy nói: "Anh Hách, anh hãy chú ý hơn đến An Hiên và Tả Tinh, giữa bọn họ hình như có chuyện gì đó, chuyện này nói không chừng chính là do bọn họ gây ra."

Nghe vậy, chân đã bước ra của Giang Thành chợt khựng lại, sau đó lại bất đắc dĩ rút lại: "Hai người bọn họ có chuyện gì?"

"Cái này..."

"Anh mau lên một chút." Giang Thành bất giác liếc nhìn chiếc gương đồng, phát hiện đầu quỷ đã ra được nửa đường, mặt quỷ cúi xuống, đang chậm rãi nâng lên.

"Tôi chỉ là cảm giác như vậy thôi." Sư Liêu Trí không biết vì sao lại nói như vậy với Hách Soái, có lẽ chỉ đơn thuần là vì thiện ý của hắn, anh ta không hy vọng một người như vậy bị ngấm ngầm mưu hại.

Anh ta đã từng ở trong quân đội, đối với việc dùng tay ra hiệu để truyền tải thông tin là vô cùng nhạy bén, còn có tần suất chớp mắt... , anh ta đã từng cố gắng sử dụng mật mã Morse để giải mã thông tin liên lạc giữa Tả Tinh và An Hiên, nhưng không thành công. không hài lòng vì đã trì hoãn mình lâu như vậy chỉ vì cảm giác.

Sau khi nhìn Giang Thành rời đi, Sư Liêu Trí liền núp sau tấm bình phong, vểnh tai lên, lặng lẽ lắng nghe chuyện gì đang xảy ra dưới tầng.

An Hiên và Tả Tỉnh đều không đáng tin cậy.

Anh ta thầm nghĩ, có lẽ ... Hách Soái này là một đối tượng hợp tác không tồi, tuy bề ngoài không bình thường nhưng trong hành động vẫn rất trượng nghĩa.

Ít nhất là đã không bỏ rơi chính mình.

Nghĩ ngợi một chút, anh ta liền vô thức đưa tay lên gãi cổ, sau đó cau mày như chợt nhận ra, tự hỏi tại sao cổ mình lại ngứa như vậy.

Giây tiếp theo, anh ta như đã nghĩ đến chuyện gì, cảm giác tê tê dại dại tương tự như này, đêm qua anh ta cũng đã được trải nghiệm qua, đó còn là trên thuyền, sau lưng đang cõng ...

Cổ họng kịch liệt lăn lộn, anh ta xoay cái cổ cứng đờ, từng chút một nhìn về phía sau ...

Vào giây cuối cùng trước khi rời khỏi phòng của Hoàng thiếu gia, Giang Thành dùng khóe mắt liếc nhìn chiếc gương, một vật thể hình dạng con người sưng phồng, rộng gần bằng ba người, chui ra từ trong tấm màn.

Thân trên nằm bò trên mặt đất, nhanh chóng bò ra sau tấm bình phong nơi Sư Liêu Trí đang ẩn náu.
Bình Luận (0)
Comment